Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 750: Không Hổ Là Hảo Huynh Đệ

Thần Toa rất là ngưu bức.
Thế nhưng sau khi sử dụng liền tiến vào thơi kỳ suy yếu, hiện tại Dạ Minh chính là mặc người chém giết.
Lúc này Tiểu Bạch sờ lên vết rách nơi cổ áo, phảng phất bị sỉ nhục, thế mà bị một tên nhân loại nho nhỏ đâm rách cổ áo.
Thân là người Thiên Cung, đó chính là tồn tại giống như thần linh! Tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra!
Đại nhân sẽ xem thường mình, kẻ này không chết, chỉ sợ đời này vô phương ngủ yên!
Tiểu Bạch rút trường kiếm bên hông ra, trực tiếp vẽ ra một đạo kiếm khí:
- Chết!
Đạo kiếm khí nửa vầng trăng khiến mọi người trợn mắt hốc mồm.
Vì sao y chỉ tùy tiện vung một cái, liền có thể phát huy ra đạo lực khủng bố như vậy? Người ta nhị đoạn đều không có lợi hại như vậy!
Kiếm khí nửa vầng trăng mang theo tử khí sục sôi hướng phía Dạ Minh, tốc độ quá nhanh.
Tốc độ của Đông Môn Mộng đều không thể cao hơn tốc độ này, trừ phi thể hiện ra thực lực tam đoạn.
Mắt thấy kiếm khí muốn thương tổn tới Dạ Minh, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt Dạ Minh.
Dạ Minh đã thấy chết không sờn, kết quả nhìn bóng lưng trước mắt, trong lòng cảm động a...
Không hổ là hảo huynh đệ cùng đi dạo qua kỹ viện, thời điểm then chốt, vẫn là huynh đệ đáng tin.
- Thông gia, ta tới giúp ngươi.
Thượng Hiên từ tốn nói, lập tức vươn năm ngón tay.
Kiếm khí hung mãnh thế mà bị năm ngón tay đè xuống.
Tình huống như vậy khiến Tiểu Bạch kinh ngạc, chuyện này sao có thể?! Kiếm khí của mình thế mà bị một tên nam nhân dùng ngón tay bắt lại.
Liền Chu Hoài Nhân cũng khẽ nhíu mày, thầm nghĩ người này rất lợi hại.
Thượng Hiên cười lạnh một tiếng:
- Điêu trùng tiểu kỹ, cũng dám ra đây càn rỡ?
Năm ngón tay của Thượng Hiên dùng sức, kiếm khí kinh khủng thế mà xuất hiện vết rách, như mạng nhện kéo dài, cuối cùng nổ tung.
Ầm!
Kiếm khí nổ tung, cũng sinh ra sóng khí rất mạnh mẽ, kết giới xung quanh đều đang lung lay muốn đổ, không duy trì được.
- Tốt!
Không biết là người nào, đột nhiên hô lớn một tiếng tốt, khiến người xung quanh sững sờ.
Chẳng lẽ những người này đều là tới diễn xuất trợ hứng???
Trời ạ! Còn tưởng rằng là thật... đây cũng quá kích thích đi.
- Hay! Đánh rất hay a!!!
Chỉ thấy một người dẫn đầu đứng lên vỗ tay, người xung quanh trông thấy cũng dồn dập đứng theo.
Toàn trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Dạ gia thật có lòng, vì muốn làm chút đặc thù trên Tiết Khánh Nguyên, thế mà đều hù dọa chúng ta một phen.
- Trở về.
Chu Hoài Nhân từ tốn nói.
Tiểu Bạch không cam lòng, nam nhân này rất tự đại, mà mình còn chưa bắt đầu làm nóng người.
Thế nhưng Chu Hoài Nhân đã ra lệnh, không thể không trở lại.
Chỉ thấy Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc về bên cạnh Chu Hoài Nhân.
Mà Chu Hoài Nhân hướng phía Dạ Côn từ tốn nói:
- Thực lực ngươi cũng thấy đấy, nếu như ta muốn, người ở chỗ này không ai có thể sống sót.
Dạ Côn nhìn Chu Hoài Nhân trên không trầm giọng nói ra:
- Tựa hồ ngươi còn không rõ một chuyện.
- Ồ? Chuyện gì?
- Không phải ngươi tìm đến ta, mà là ta dẫn ngươi ra, hiểu không?
Dạ Côn lạnh lùng nói ra, bởi vì đám rác rưởi các ngươi, chết bao nhiêu người... thù này nhất định phải dùng máu tươi của các ngươi tới rữa, cho dù các ngươi thật là thân nhân của ta... Dạ Côn ta không có loại thân nhân rác rưởi này!
Chu Hoài Nhân nghe xong phát cười, mang theo vô tận khinh thị:
- Người trẻ tuổi, cho dù thực lực của ngươi là thật, thì tính sao...
- Như thế nào? Ngươi muốn đến lãnh giáo một chút sao?
Dạ Côn trực tiếp thu Lãnh Lãnh vào, bởi vì không có tâm tình chơi đùa nữa, mặc dù Lãnh Lãnh lợi hại, nhưng Dạ Côn muốn từng quyền từng quyền đến giải quyết chuyện này, nam nhân nên dùng nắm đấm đến giải quyết.
Chu Hoài Nhân khẽ thở dài một tiếng:
- Đừng có nói mấy chuyện nhàm chán này nữa, nói đi... có yêu cầu gì mới chịu thả người.
- Yêu cầu rất đơn giản, dùng mạng đền mạng.
Dạ Côn từ tốn nói, không có chút nhượng bộ nào, vì bắt được người, phí bao nhiêu công phu.
Đại bá chết rồi, mặc dù Hồn Thí Thiên lúc đầu không tốt, thế nhưng sau đó cải tà quy chính... nhưng vẫn là bị lợi dụng.
Khiến Uyển Nhiên thương tâm gần chết, ban đầu Côn ca có rất ít bằng hữu, có thể nói hai câu chỉ có mấy người như vậy...
Không đợi Chu Hoài Nhân nói chuyện, Cát Phi bên cạnh cười nói:
- Đền mạng? Dạ Côn ngươi thật không để ý đến sống chết của hai tên kia rồi?
- Ngươi là không muốn sống nữa đi?!
Chỉ thấy Dạ Tần bỗng nhiên xuất hiện, trong tay còn mang theo một tên lão giả.
Vẻ mặt Cát Phi không hề tốt đẹp gì, nhưng lúc này lại dũng cảm:
- Cho dù các ngươi tìm được chân thân của ta, thì tính sao, ta là vì đại nghĩa mà chết!
Nhìn Cát Phi một bộ nhìn thấu sinh tử, chuyện này khiến Dạ Côn vô cùng nổi nóng, Nguyên Chẩn cùng Phong Điền làm sao có thể không để ý.
Chu Hoài Nhân cười khẽ một tiếng:
- Lần này thú vị, Dạ Côn... ta có một cái đề nghị, hai người đổi hai người, như thế nào? Công bằng.
Kế hoạch ban đầu của Dạ Côn là... nếu như tới, liền trực tiếp thủ tiêu, dù gì mẫu thân đến lúc đó cũng sẽ quyết liệt, không bằng xuống tay trước.
Thế nhưng lại xảy ra ngoài ý muốn, Nguyên Chẩn cùng Phong Điền bị bắt.
- Đại ca!
Dạ Tần hô nhỏ, những người này ở đây giả vờ, khẳng định không dám động Nguyên Chẩn cùng Phong Điền.
Dạ Côn biết bọn họ không dám động, thế nhưng người trong tay bọn họ, đó chính là lành ít dữ nhiều.
- Được! Ngươi dẫn người tới.
Dạ Côn muốn nhìn Nguyên Chẩn cùng Phong Điền thế nào, nếu như bọn họ có một chút sai lầm, hôm nay các ngươi đừng hòng rời khỏi.
Chu Hoài Nhân nhẹ gật đầu, hướng phía Cát Phi nói ra:
- Mang người ra đây.
- Vâng!
Cát Phi hướng phía Chu Hoài Nhân chắp tay.
Theo Cát Phi đi dẫn người, không khí hiện trường một thoáng bình tĩnh lại, ánh mắt Chu Hoài Nhân rơi vào bốn vị Điện Chủ, cười nói:
- Hôm nay thật đúng là ngày tốt, bốn vị Điện Chủ thế mà đều ngồi ở chỗ này, không biết Điện Hoàng ở nơi nào.
Xem ra ngay cả Chu Hoài Nhân đều muốn biết Điện Hoàng đang ở đâu.
Tử Thanh đứng dậy từ tốn nói:
- Chuyện của Thánh Điện, không liên quan đến Thiên Cung các ngươi.
- Tử Thanh Điện Chủ nói như vậy, thật quá khách khí, ta cũng chỉ lo lắng cho Điện Hoàng, nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý, muốn vậy thì phiền toái.
Thốt ra lời này, sắc mặt bốn vị Điện Chủ trong nháy mắt thay đổi, đây rõ ràng là đang uy hiếp...
Hiện tại Thiên Cung không động Thánh Điện, đó là do e ngại Điện Hoàng, nếu như biết Điện Hoàng xảy ra ngoài ý muốn hoặc là cái gì, như vậy Thiên Cung liền sẽ diệt trừ Thánh Điện.
Mạnh Dương lạnh nhạt nói ra:
- Người của Chu gia thật là phí tâm, quản đến trên đầu Thánh Điện ta.
- Mạnh Dương Điện Chủ, vẫn nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, Chu mỗ bội phục.
Mạnh Dương hai mắt phát lạnh, nhưng không có ra tay.
Thánh Điện cùng Thiên Cung nguyên bản luôn trong tình thế nước sôi lửa bỏng, đấu khẩu thì không thành vấn đề, nhưng thật đánh lên đến... đây là chuyện hai phe đều không muốn, trừ phi đại lão một phương chết đi.
Lúc này Dạ Tư Niên nhìn gia gia phản ứng, phát hiện gia gia thế mà không có bất kỳ biểu lộ gì.
Chuyện hôm nay, hoàn toàn là do Dạ Côn... Dạ Côn nhất định phải gánh trách nhiệm, nếu như không phải hắn, những người này sẽ tới quấy rối sao?
Không bằng liền giao hai người kia ra, vừa rồi Dạ Minh cũng không phải đối thủ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận