Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 651: Chẳng Lẽ Phải Dùng Mỹ Nam Kế

- Nhân tình cái gì, không là nhân tình.
- Vậy biểu tình vừa rồi của ngươi, giống như tình nhân vừa chết đi vậy.
Dạ Côn nhẫn nhịn nghẹn, ngươi đây là làm sao thế.
Quan Thanh bất đắc dĩ nói ra:
- Nếu như ta không có đoán sai, hẳn là mật thám Thái Kinh đặt ở Cổ U.
Dạ Côn vừa mới uống trà trực tiếp phun ra.
- Ngươi nói cái gì?!
- Cầm nữ có thể là mật thám của Thái Kinh, mà cầm nữ lại thuộc nhất mạch Thái Hoàng Thái Hậu, cho nên liền biết rất nhiều chuyện của Thái Hoàng Thái Hậu.
Dạ Côn lập tức che cái trán, khó trách gia gia lại biết những chuyện này, nguyên lai là thông qua cầm nữ.
- Sao lúc ta đi ngươi không nói sớm?!
Dạ Côn thấp giọng nói ra, nếu như ngươi nói sớm, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp bảo đảm cầm nữ kia, hiện tại tốt rồi, đùng một cái công thần đã bay màu.
- Ta cũng không ngờ cầm nữ lại vào cung, không hề nhận được một chút tin tức nào.
Dạ Côn trầm giọng nói ra:
- Nói như vậy, là Hoàng Đế cố ý?
- Có khả năng, ở ngay trước mặt ngươi, giết mật thám Thái Kinh, chính là muốn nhìn phản ứng của ngươi một chút, kết quả ngươi căn bản không nhận ra, một câu cũng không nói.
Quan Thanh nhẹ nói ra.
- Bất kể nói thế nào, vẫn để một vị công thần chết tha hương.
Dạ Côn thở dài một tiếng.
- Nhưng cuối cùng nàng vẫn làm ra cống hiến cuối cùng, chắc hẳn Hoàng Đế sẽ càng tin tưởng ngươi.
- Không không không, Hoàng Đế như thế nào đi nữa, y cũng sẽ không tin tưởng một tên ngoại thần như ta.
Dạ Côn trầm giọng nói ra, mặc dù bảo hôm nay chỉ có duyên gặp mặt một lần, thế nhưng Dạ Côn có thể cảm giác được, vị Hoàng Đế này không hề lạnh nhạt giống mặt ngoài.
- Sáng sớm ngày mai lên triều phải cẩn thận một chút.
- Cẩn thận cái gì?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
- Mặc dù Hoàng Đế cùng Thái Hoàng Thái Hậu đều sẽ không làm gì ngươi, thế nhưng những hạ thần kia vẫn sẽ trêu chọc ngươi, cho nên phải cẩn thận, dù sao ngươi tới nơi này cũng không phải thật bản chuyện ngưng chiến.
Dạ Côn yên lặng nhẹ gật đầu:
- Biết, ngươi về nghỉ đi, ở chỗ này bị phát hiện sẽ không tốt.
- Ừm, hết thảy cẩn thận.
Theo Quan Thanh tan biến, Dạ Côn cũng thở dài một hơi.
Lần này đến Cổ U, dường như khó khăn hơn đi sứ Ngũ Nhạc lúc trước rất nhiều.
Rốt cuộc phải làm sao kéo Nguyên Tôn Kiếm Đế ra, Nguyên Tôn Kiếm Đế biết mình ở đây, nhất định cũng hiểu...
Thật chẳng lẽ phải qua đêm với Thái Hoàng Thái Hậu, mới có thể khiêu khích Nguyên Tôn Kiếm Đế xuất hiện sao?
Nói mà nói lui, vẫn là muốn Côn ca dùng mỹ nam kế.
Côn ca khổ não sờ lên cái đầu trọc của mình, thật khiến người ta phiền não mà.
Nằm ở trên giường, làm sạch suy nghĩ, Dạ Côn dần dần chìm vào giấc ngủ.
Còn mơ một giấc mơ.
Mơ thấy hai cha vợ đánh nhau, tràng diện cái kia rất sôi động a.
Chính là loại cản cũng không cản nổi kia.
Sáng sớm.
- Sứ thần, đã sắp tới giờ tảo triều.
Ngoài cửa vang lên tiếng nhắc nhở của tôi tớ.
Dạ Côn chậm rãi mở mắt, ngủ cũng không để cho người ta ngủ yên.
- Được, ta biết rồi.
Dạ Côn la lớn.
Ngồi dậy, ngáp một cái, không nhanh không chậm mặc quần áo, bọn hạ nhân đã chuẩn bị xong nước nóng.
Nhìn bên ngoài vẫn là một mảnh đen kịt, Dạ Côn rất phục, Cổ U các ngươi tảo triều sớm như vậy?
Có để cho người ta nghỉ ngơi hay không.
Chuẩn bị xong, Dạ Côn ngồi lên xe ngựa đi tới hoàng cung, thuận tiện còn ngủ gật một hồi.
- Sứ thần? Sứ thần?
- Tới rồi sao?
- Đúng thế.
Dạ Côn thở một hơi thật dài, nhảy xuống xe ngựa, phát hiện xung quanh có rất nhiều người.
Bất quá những người này đều mang ánh mắt dị thường nhìn mình, tựa hồ có ý kiến rất lớn.
Ngẫm lại cũng đúng, đều chuẩn bị khai chiến, làm sao có thể có thái độ tốt đây.
Dạ Côn vỗ vỗ áo choàng, không để ý tới bọn họ, bước thẳng vào trong đại điện, loại thái độ hung hăng càn quấy này khiến nhường hạ thần Cổ U càng khó chịu.
Đi vào bên trong đại điện, Dạ Côn quan sát một chút, xem như khí phái, Thần Long là biểu tượng của hoàng tộc, vờn quanh trụ đỏ to lớn, rất là uy mãnh.
Dạ Côn cũng đã gặp Thần Long, chính là Bạch Linh, nguyên bản trong lòng Thần Long đều là cao ngạo, thế nhưng hiện tại phải suy nghĩ lại.
Chúng thần đứng ở hai bên, Dạ Côn nhìn trái xem phải, mình đứng ở nơi nào mới phù hợp đây?
- Sứ thần.
Bành Phi Phi mặc khôi giáp màu vàng kim từ bên ngoài đi vào.
- Bành tướng quân.
Dạ Côn thấy Bành Phi Phi tới, cũng cười cười.
- Sứ thần đứng bên cạnh ta là được.
- Như thế có ổn không?
- Có gì không ổn.
Dạ Côn âm thầm nghĩ, nếu như đứng ở bên cạnh ngươi, vậy không phải tương đương với đứng ở bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu sao?
Đám người các ngươi quá thích đùa nghịch tâm cơ, Côn ca đều mò không được.
Bất quá Dạ Côn cảm thấy, chúng thần phía trên tòa đại điện này, trên cơ bản đều đứng bên phía Thái Hoàng Thái Hậu, bằng không làm sao cô lập Hoàng Đế được?
- Hoàng Thượng giá lâm!
Tiểu Tào công công la lớn.
Dạ Côn cảm thấy, khẩu âm có vài phần giống với Tào công công, bọn họ thật không phải thân thích sao?
Tống Hoa Cơ mặc áo choàng Đế Vương từ bên cạnh đi tới, khi nhìn thấy Dạ Côn đứng ở bên cạnh Bành Phi Phi, vẻ mặt cũng không có dị thường gì.
Mà Dạ Côn trông thấy, có một thân ảnh mơ hồ ngồi sau chiếc rèm bên cạnh.
Đây hẳn là buông rèm chấp chính đi, xem ra hôm nay có thể tận mắt nhìn thấy.
Hoàng Đế quả thật biệt khuất.
Có nên giúp Hoàng Đế một phen hay không?
- Hoàng Thượng vạn tuế.
Chúng thần cung kính hô.
Dạ Côn cảm giác, tiếng hô vạn tuế này, làm sao lại có vẻ uể oải.
Nhìn Hoàng Đế một chút, tựa hồ đã quen với chuyện như vậy.
Tống Hoa Cơ từ tốn nói:
- Hôm nay sứ thần Thái Kinh đến đây trao đổi sự tình ngưng chiến, chúng ái khanh thấy thế nào?
- Ngô Hoàng, căn bản không cần ngưng chiến, Cổ U ta cường thịnh, không cần e ngại Thái Kinh!
- Ngô Hoàng, thần tán thành.
- Thần tán thành.
- Thần tán thành!
Dạ Côn choáng váng, toàn trường chín phần hạ thần toàn bộ phản đối ngưng chiến, các ngươi là điên rồi ư?
Xem ra Quan Thanh nói là thật... nhất định là thủ bút của Thái Hoàng Thái Hậu.
- Khụ khụ khụ.
Bỗng nhiên, Thái Hoàng Thái Hậu sau rèm ho nhẹ vài tiếng.
Mặc dù chỉ là ho nhẹ, nhưng tin tức thả ra thực sự nhiều lắm, thậm chí khiến bầu không khí trên đại điện ngưng trọng hơn rất nhiều.
- Thần có việc muốn tấu.
- Cổ thái sư có chuyện gì?
Tống Hoa Cơ nhẹ giọng hỏi.
Dạ Côn quan sát Cổ thái sư một chút, người gầy gò, mặc đạo bào, còn cầm lấy phất trần.
Cổ Lương nhẹ nói ra:
- Ngô Hoàng, thần cho rằng ngưng chiến đối với hai nước đều có chỗ tốt.
Dạ Côn nghe xong dừng một chút, tên thái sư này cũng là người của Thái Hoàng Thái Hậu sao? Hoàng Đế thật thảm.
- Nói tiếp.
- Ngưng chiến cũng được, thế nhưng Thái Kinh cần bồi thường Cổ U ta.
Cổ thái sư âm u nói ra.
Dạ Côn trong lòng thầm cười, nói giống như các ngươi có thể đánh thắng vậy.
Hai tay Dạ Côn cắm vào tay trong tay áo, lạnh nhạt nói ra:
- Ngươi muốn bồi thường cái gì?
- Cắt ba tòa thành trì biên cảnh Ngũ Nhạc là được.
Cổ Lương quay đầu nhìn Dạ Côn nhẹ nói ra.
Ba tòa thành trì Ngũ Nhạc... Dạ Côn đều cười.
Thật cho, lấy cái gì thủ Cổ U các ngươi, đúng là buồn cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận