Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 359: Hoàng Uy

Chỉ thấy Quan Thanh xuống xe ngựa, đi tới bên này.
- Phó viện cũng dậy sớm thật.
Dạ Côn khẽ cười nói.
- Bây giờ suy nghĩ lại, vẫn thấy ở trong học viện dễ chịu.
- Đúng thế, ít nhất không cần dậy sớm.
Quan Thanh không khỏi chà xát hai tay, phà mấy ngụm hơi nóng.
- Phó viện, tới cái đạo pháp sưởi ấm.
Dạ Côn trêu ghẹo nói ra.
- Nếu như chuyện gì cũng dùng đạo pháp đến giải quyết, vậy sống còn có ý nghĩa gì?
Dạ Côn nghe xong cảm thấy có chút đạo lý, không hổ là phó viện.
Lúc này xung quanh vang lên âm thanh khác.
- Tư Không thế mà cũng vào tảo triều.
- Đúng vậy, Tư Không không phải ốm bệnh ở nhà tĩnh dưỡng sao?
- A, đó không phải xe ngựa của Thiên La Viện sao? Sao ngay cả chưởng viện Thiên La Viện đều tới tảo triều rồi?
- Xem ra hôm nay sẽ xảy ra chuyện.
- Đúng vậy, chờ lúc nữa yên lặng theo dõi kỳ biến, tuyệt đối đừng nói sai, bằng không sẽ rơi đầu.
Lúc này xe ngựa Tả Tướng Đồng Văn Sơn cũng đến, còn có xe ngựa Hữu Tướng Du Hạo Nam...
Dạ Côn còn thấy Tông Hoằng Nguyên không ngồi xe ngựa, đúng là càng già càng dẻo dai, ngày tuyết rơi nặng hạt đi bộ tới, thật sự là thiết cốt lão nhân gia.
- Hôm nay chiến trận không nhỏ.
Quan Thanh trầm giọng nói ra.
- Đúng vậy, đại nhân vật Thái Kinh trên cơ bản đều tới.
- Chỉ có thể nói tới bảy tám phần.
Dạ Côn nghi ngờ hỏi một tiếng:
- Ồ? Thái Kinh còn có đại nhân vật gì?
- Một vài lão đầu tử không hỏi sự vụ, Vi lão chính là một người trong đó.
Nghe Quan Thanh nói như thế, Dạ Côn tò mò hỏi:
- Vi lão đi đâu rồi? Đã lâu rồi không gặp.
- Nghe nói đã trở lại huyện Thái Tây.
- A?
- Gia gia ngươi ở bên kia, không đi chào hỏi à?
Quan Thanh nhìn về phía Dạ Tư Không nhẹ nói ra.
Dạ Côn dĩ nhiên muốn đi chào hỏi, thế nhưng nghe thấy tin tức Thánh Nhân nói, Dạ Côn lại có chút kháng cự, Dạ Tư Không muốn hãm hại mình? Lý do kỳ thật rất đầy đủ, mình cũng xem như gián tiếp giết con của ông ta, còn giúp Ký châu trưởng tẩy trắng, cũng tương đương với hủy đi thanh danh Dạ gia.
Cho nên lý do vẫn rất đầy đủ.
- Gia gia.
Dạ Côn đi tới trước mặt Dạ Tư Không chắp tay hô.
- Côn Côn, dậy sớm như vậy có quen không.
Dạ Tư Không cười hiền lành hỏi.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Gia gia đều có thể dậy sớm như vậy, người trẻ tuổi tự nhiên cũng có thể.
- Tốt, chúng ta cùng một chỗ tiến cung đi.
Dạ Côn ở bên cạnh vịn Dạ Tư Không, hai người tiến vào trong cung, Quan Thanh cũng lập tức bắt kịp.
Nhìn bậc thang cao cao trước mắt, Dạ Côn hơi nhẫn nhịn nghẹn miệng, tuổi cao leo bậc thang đều thở không ra hơi.
Bầu trời dần dần sáng tỏ, cảm giác leo mấy bậc thang này, leo từ ban đêm đến ban ngày.
Đối với loại chuyện tảo triều này, Dạ Côn rất là hiếu kỳ, cung điện tảo triều còn chưa thấy qua đây.
Đi vào xem xét, sáu cái trụ cột màu đỏ chống đỡ, phía trên điêu khắc Thần Long, cũng là biểu tượng của Huyền Nguyệt đại lục, sinh động như thật, phảng phất như muốn lao ra ngoài.
Mà vương tọa Thánh Nhân ngồi cũng làm bằng hoàng kim, tại sao nhà đế vương thích màu vàng kim như vậy nhỉ.
Dạ Tư Không nhẹ nói ra:
- Côn Côn, ấn phẩm cấp đứng.
- Phẩm cấp? Con có phẩm cấp sao?
Dạ Côn cười khổ nói.
Dạ Tư Không vỗ vỗ bả vai Dạ Côn, lập tức đi tới phía trước nhất, mà Dạ Côn bất đắc dĩ, chỉ có thể đứng ở sau cùng đội ngũ.
Tất cả mọi người đứng ngay ngắn, Tào công công hô to một tiếng:
- Thánh Nhân đến!
Chỉ thấy Trưởng Tôn Ngự từ sau điện chậm rãi đi ra, chăm chú nhìn mọi người, sau đó ngồi xuống.
Chúng thần chắp tay hô:
- Thánh Nhân vạn phúc thiên thu!
Dạ Côn dĩ nhiên cũng phải hô theo.
Nhưng mà lời vừa mới vừa dứt âm, chỉ thấy trung ương xuất hiện một cái pháp trận màu lam...
Theo ánh sáng màu lam tản ra, một lão đầu xuất hiện ở bên trong trận pháp, đây không phải chính là Đạo Đức Tử sao?
Mọi người cũng hơi giật mình, Đạo Đức Tử thế mà xuất hiện trong buổi tảo triều, ngươi nói xuất hiện liền xuất hiện, còn đến trễ hơn cả Thánh Nhân, quả thật không để Thánh Nhân vào mắt.
Đối với thái độ của Đạo Đức Tử, mọi người cũng có biết một ít, Thái Kinh đệ nhất pháp đạo không phải chuyện đùa.
- Các vị, không có tới chậm chứ.
Đạo Đức Tử hình như uống say rồi, có chút men say.
Bởi vì đưa lưng về phía Thánh Nhân, Đạo Đức Tử không nhìn thấy Thánh Nhân, lúc này sắc mặt Thánh Nhân không tốt chút nào.
Tào công công thấp giọng nói ra:
- Đạo Đức Tử, tảo triều đã bắt đầu.
Đạo Đức Tử ậm ừ, chậm rãi xoay người lại, nhìn Thánh Nhân cười cười chắp tay hô:
- Thánh Nhân vạn phúc.
Này có tính là nể tình không, mọi người cảm thấy có thể tính.
Dạ Côn thấy cảnh này cũng cảm thán, Đạo Đức Tử có phải cậy già lên mặt hay không, Thánh Nhân thật không có cách nào với Đạo Đức Tử sao?
- Đạo Đức Tử, xin hãy đứng vào trong đội ngũ.
Tào công công nhẹ giọng cười nói.
- Thất lễ... thất lễ.
Đạo Đức Tử chắp tay hướng phía mọi người.
Trưởng Tôn Ngự nhìn Đạo Đức Tử, rõ ràng là cố ý, biết hôm nay phải tảo triều, còn uống say, đúng là không để bản hoàng vào trong mắt.
Theo Đạo Đức Tử an tĩnh lại, không khí hiện trường liền trầm trọng lên, bởi vì Trưởng Tôn Ngự ngồi ở phía trên, không nói một câu, mang đến cho người ta một loại cảm giác áp bách mãnh liệt.
Có lẽ đây chính là Đế Vương oai đi, Dạ Côn nhớ đến Diệp Ly hồi tiết Khánh Nguyên, chính là loại cảm giác này.
Thê tử không phải là nữ hoàng đấy chứ, làm sao có thể, nữ hoàng dính người như vậy cho tới bây giờ chưa từng thấy qua.
- Hôm nay tảo triều có chút khác, sẽ lâu hơn một chút, cần phải thương nghị chiến sự, chư vị đừng quá nóng lòng.
Trưởng Tôn Ngự nhìn chúng thần bình tĩnh nói ra.
Chỉ thấy Đồng Văn Sơn tựa hồ chuẩn bị bước ra tấu lên, nhưng bị một cái ánh mắt của Trưởng Tôn Ngự ngăn lại.
- Quan Thanh.
Trưởng Tôn Ngự đột nhiên hô.
Quan Thanh từ trong đội ngũ đi ra, chắp tay hô:
- Có thần.
- Sao chỉ có một mình ngươi? Bùi Thiên đâu?!
Ngữ khí Trưởng Tôn Ngự không khỏi tăng thêm mấy phần.
Quan Thanh chắp tay nói ra:
- Thánh Nhân, Bùi viện trưởng sự vụ bận rộn, không thể phân thân, thời điểm xuất chinh sẽ tới.
- Thông tri Bùi Thiên, nội trong ba ngày còn không tới Thái Kinh, bản hoàng đóng Học Viện An Kinh của y!
Trưởng Tôn Ngự nghiêm nghị quát.
Mọi người nuốt một ngụm nước bọt, trước kia thái độ của Thánh Nhân đối với Bùi Thiên khá tốt, hôm nay thế nào...
Chẳng lẽ là bởi vì Đồng quý phi chết?
Quan Thanh cũng không có phản đối, chắp tay nói ra:
- Thần đã rõ.
Nói xong liền trở lại đội ngũ.
- Hiện tại đại chiến sắp đến, bản hoàng hy vọng tất cả mọi người đề cao cảnh giác, việc quan hệ đến tồn vong Thái Kinh. Nếu ai làm ẩu, vậy đừng trách bản hoàng!
Nói xong, Trưởng Tôn Ngự liền nhìn về phía Đạo Đức Tử.
Chuyện này nói rõ rất nhiều điều, thế nhưng Đạo Đức Tử vẫn không có biến hóa, biểu lộ rất bình tĩnh.
Dạ Côn cũng không biết Thánh Nhân có ý gì, loại trường hợp này không nói lời nào mạnh hơn mở miệng nói chuyện gấp trăm lần.
- Đêm qua, ái phi của bản hoàng ngoài ý muốn qua đời, chắc hẳn các ngươi đều biết.
- Trong lòng các ngươi nhất định rất tò mò, Đồng quý phi đến cùng là chết như thế nào, bản hoàng có thể nói cho các ngươi biết, Đồng quý phi là treo cổ tự vận, không có trúng độc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận