Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 1058: Trên Đời Thàm Nhất Dạ Minh

- Đại ca, bọn họ như thế nào?
Dạ Tần tò mò hỏi.
Phong Điền xem chừng cười nói:
- Hẳn là bị Côn ca đánh sợ.
- Ha ha ha, đều bị người đoán trúng.
Dạ Côn vỗ vỗ bả vai Phong Điền cười nói.
Vừa mới đi tới phủ đệ Đông Môn, Dạ Côn cùng Dạ Tần liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết quen thuộc.
Hai người nhìn nhau, đồng thanh hộ:
- Cha!
Không nghĩ nhiều, hai người trực tiếp chạy vào phủ đệ, chỉ thấy trong luyện võ trường, Dạ Minh xếp bằng ở trên cát, Đông Môn Trí Bác đứng ở phía sau, đang dùng một cây trường tiên phát sáng quật phần lưng Dạ Minh.
Ngàn vạn lần không nghĩ tới, cha biến mất nhiều ngày như vậy, thế mà chạy đến chỗ nhạc phụ tu luyệ.
Dạ Côn cùng Dạ Tần còn tưởng rằng cha chạy đến hoa lâu, sao có thể đi tu luyện được.
Trời ạ, đây là cha sao?
- Ồ, Côn Côn tới đấy à.
Đông Môn Trí Bác trông thấy Dạ Côn tới, sắc mặt nghiêm túc lập tức biến thành hiền lành.
Mà Dạ Minh thấy hai đứa con trai tới, phảng phất nhìn thấy cứu tinh, lập tức muốn xông qua, kết quả bị bộp một tiếng.
- Lão phu cho ngươi động sao?!
Đông Môn Trí Bác trầm giọng quát.
Này đau đến Dạ Minh muốn trợn trắng mắt, vốn chỉ đến tìm nhạc phụ tố khổ một chút, nói cho ông ấy biết nữ nhi của ngươi cường thế đến cỡ nào.
Kết quả nhất thời uống say, ngày thứ hai. .. lão đầu thế mà cho một khóa tu luyện ma quỷ, nói cái gì đêm qua đã nói xong, Dạ Minh nào nhớ, đều uống đến ngất.
Dưới sự bức bách mãnh liệt của nhạc phụ, Dạ Minh chỉ có thể hối hận cắn răng chịu...
- Ông ngoại, đây là đệ đệ con, Dạ Tần.
Dạ Côn cảm thấy cha là muốn trở nên cường đại, cho nên mới tìm ông ngoại, loại ý nghĩ này rất tốt, chúng ta vẫn không nên quấy rầy cha trở nên cường đại.
Đông Môn Trí Bác nhìn về phía Dạ Tần, ánh mắt cũng như hòa hơn rất nhiều:
- Tần Tần, ông ngoại rốt cuộc nhìn thấy con.
- Tần Tần ra mắt ông ngoại.
Dạ Tần thành thật hộ.
- Mặt mũi bị sao thế, ai đánh nhau với ai? Ông ngoại giúp con đi thu thập!
Đông Môn Trí Bác thấy vết sẹo trên mặt Dạ Tần cũng đau lòng không thôi, hài tử còn nhỏ như vậy, đã phải tiếp xúc với đám người xảo trá kia, không thiệt thòi mới lạ.
Dạ Tần nghe xong trong lòng ấm áp, cảm giác ông ngoại đây là thật lòng yêu thương.
- Không sao cả ông ngoại, vết thương nhỏ, không cần để trong lòng.
Đông Môn Trí Bác nghe xong nâng roi trong tay lên, ba ba ba hạ xuống.
Dạ Minh đã trợn trắng mắt, đang yên đang lành, sao lại quất ta?
Dạ Tần cũng ngốc ngốc, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
- Nhìn con của ngươi đi, đều nói không sao, người làm cha còn hô to gọi nhỏ, thật là mất mặt!
Đông Môn Trí Bác gầm thét một tiếng, roi trong tay lần nữa hạ xuống.
Nhưng Dạ Côn nhìn kỹ, da thịt cũng không có vết thương, xem ra roi này đánh không phải thể xác, mà là linh hồn.
Ngưu bức a, ông ngoại thế mà quất linh hồn của cha, nhưng có thể khẳng định, tuyệt đối quất không hết tâm hồn muốn đi hoa lâu của cha.
Dạ Minh mang thao ánh mắt khát vọng nhìn hai đứa nhi tử, ánh mắt kia phảng phất đang nói, chỉ cần các ngươi cứu cha ra, cha có thể đổi mẫu thân cho các ngươi.
Nhưng mà Dạ Côn cùng Dạ Tần không nhìn thẳng vào mắt cha, tu luyện thật tốt, đến lúc đó mở mày mở mặt, để mẫu thân nhìn xem ý chí của cha mạnh đến cỡ nào, chứ không phải chỉ mạnh miệng.
- Ông ngoại, đây là hai người bằng hữu của con, dự định ở lại đây trong khoảng thời gian ngắn.
Dạ Côn lôi kéo Nguyên Chẩn cùng Phong Điền ra, hai người lập tức cung kính hành lễ.
Dạ Minh đột nhiên ngốc ngốc cười rộ lên:
- Lão tử có bạn.
- Ngươi lão tử với ai đấy.
Đông Môn Trí Bác lạnh giọng quát, lại cho một trận ba ba ba, Nguyên Chẩn cùng Phong Điền nhìn mà kinh hồn táng đảm, có lẽ chết sẽ thống khoái hơn.
- Cha, cố gắng lên nha.
- Nhất định có thể khiến cho mẫu thân lau mắt mà nhìn.
Côn ca cùng Tần ca giơ nắm tay nhỏ, kém chút làm Dạ Minh tức ngất đi, hai thằng ranh con, thế mà muốn xem trò hay, chờ đấy. ..
Nếu không cho các ngươi đẹp mắt, người cha này, cho các ngươi làm.
- Côn Côn, Tần Tần, phải đi rồi sao?
Đông Môn Trí Bác dĩ nhiên hy vọng ngoại tôn có thể bồi một hồi, nhất là Dạ Tần, đây là lần thứ nhất hai ông cháu gặp mắt.
- Ông ngoại, còn có một ít chuyện cần phải xử lý.
- Bạn cũng phải ăn cơm, buổi trưa ở lại ăn cơm, bồi ông ngoại mấy chén.
Ông ngoại đã nói như vậy, Dạ Côn cùng Dạ Tần đương nhiên phải lưu lại.
Cho nên tạo thành hình ảnh.
Lão tư ở bên ngoài mãnh liệt phơi nắng, nhi tử ở trong phòng uống rượu ăn thịt, tràng diện khá là buồn cười.
Ăn uống no đủ, dưới ánh mắt uy hiếp của Dạ Minh, Dạ Côn cùng Dạ Tần liền rời đi...
Mà Nguyên Chẩn cùng Phong Điền thấy Côn ca rời đi, lập tức cảm giác ánh mắt lão đầu tư có điểm gì là lạ, nhất là Dạ thúc thúc, giống như sẽ không bỏ qua cho mình vậy.
Hai huynh đệ cũng không có đi Ngũ Nhạc, trực tiếp trở về Thái Kinh, dù sao chuyện của Nguyên Chẩn cùng Phong Điền đã được giải quyết, không có nỗi lo về sau.
- Mẫu thân, mẫu thân, nói cho người một tin tức tốt a.
Dạ Côn cùng Dạ Tần chạy vào trong phòng, không kịp chờ đợi muốn nói tin tức này cho mẫu thân nghe, muốn mẫu thân hả giận, đừng hại đến thân thể.
Đông Môn Mộng ngồi ở trên giường, dáng vẻ ốm yếu:
- Có chuyện gì?
- Chúng con nhìn thấy cha.
Nói đến Dạ Minh, tâm tình Đông Môn Mộng liền chập chờn, hừ lạnh một tiếng:
- Đừng nhắc đến cho các con.
- Cha đang ở trong nhà mẫu thân đó.
Dạ Tần vội vàng nói.
- Trong nhà của ta?
Đông Môn Mộng nghi ngờ hỏi.
- Đúng vậy, cha thống hận mình không có năng lực, cho nên tìm ông ngoại trợ giúp tu luyện, lúc chúng con đến, cha rất thảm a, quỳ trên mặt đất, ông ngoại dùng roi quật, cha đều trợn trắng mắt, đệ đệ, ngươi tới biểu diễn.
Dạ Tần lập tức học bộ dáng của cha, khiến Đông Môn Mộng phì cười ra tiếng.
Trông thấy mẫu thân cười, hai huynh đệ cũng yên lòng.
- Các con đừng hòng gạt mẫu thân, mẫu thân cũng không phải tiểu hài ba tuổi.
Đông Môn Mộng bĩu môi, quay đầu nói ra. .. bộ dáng ta là tiểu hài tử.
Dạ Côn cùng Dạ Tần than nhẹ, chúng ta chừng tuổi này rồi, bình thường đều phải dỗ dành thê tử, bây giờ ngay cả mẫu thân cũng phải dõ.
- Thật, Con còn cố ý dùng pháp khí ghi chép lại.
Nói xong Dạ Côn liền lấy ra một mặt gương đồng, bên trong xuất hiện hình ảnh Dạ Minh bị đánh.
Đông Môn Mộng sáng mắt lên, còn tưởng rằng tên ma quỷ kia lại đi hoa lâu, không ngờ chạy đến nhà mình... làm hại mình nhịn đói nhiều ngày như thế, thua thiệt chết rồi.
- Xem cha của các con kìa, còn chất chít gọi như vậy, thật không có tiền đồ, các con đừng giống ông ấy.
Đông Môn Mộng chỉ gương đồng, một bộ cho các ngươi không được, thế nhưng sâu trong mắt lại toát ra vẻ lo lắng.
- Vâng, mẫu thân.
Hai huynh đệ nhẹ nhàng thở ra, cha thật là khó a.
- Rời giường, chết đói. .. mấy ngày nay đều gầy, ai nha. ..
Đông Môn Mộng trong nháy mắt giống như sống lại, trực tiếp nhảy xuống giường vặn eo, hai huynh đệ nhìn mà sững sờ.
Nghĩ thầm, cũng may thê tử của mình không như vậy, thật đúng là ông trời phù hộ.
Đám con dâu Diệp Ly đứng ở ngoài phòng chờ, thấy mẫu thân ra tới, hơn nữa bộ dáng còn rất tốt, ve mặt vô cùng nghi hoặc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận