Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 485: Mẫu Thân Ngươi Không Biết Xấu Hổ

Nào chỉ có hai huynh đệ Đông Môn Nguyên Trung khiếp sợ, đệ tử Đông Môn gia xung quanh đều ngây ngẩn cả người.
Tên đầu trọc này nói đánh người liền đánh người! Có còn vương pháp hay không?!
Hắn không biết đây là nơi nào?
Đây là Kiếm Sơn Đông Môn!
Cũng không phải nơi thâm sơn cùng cốc như Thái Kinh.
Lúc này Dạ Côn mặt không biểu tình, tả hữu khai cung, hung hăng tát vào mặt đối phương.
Cứ như vậy mấy lần, toàn bộ răng trong miệng đều bị Dạ Côn tát bay, mặt đã sưng đỏ.
Thế nhưng Dạ Côn cũng không có đình chỉ, tựa hồ muốn tát chết tên nam tử trước mặt này.
Con hoang!
Đối với Dạ Côn mà nói, đó cũng là chuyện thương tâm chôn sâu dưới đáy lòng.
Năm đó bị thân mẹ ruột vứt bỏ, nhìn như Dạ Côn không quan tâm, thế nhưng loại chuyện này sao có thể không để ý, chẳng qua là Dạ Côn không có biểu hiện ra ngoài mà thôi.
Được mẫu thân thu dưỡng, đây là một chuyện vô cùng may mắn và hạnh phúc, Dạ Côn cũng đã dung nhập vào trong.
Nhiều năm như vậy, người này phảng phất lại nhắc nhở mình.
Ngươi chẳng qua là một ngoại nhân! Ngươi chẳng qua là một đứa con hoang! Không xứng ở chỗ này! Nơi này không có chỗ cho ngươi dung thân!
Vết sẹo trong nội tâm lập tức bị lật ra.
Ba!
Khí lực trong tay Dạ Côn không khỏi lớn hơn mấy phần, nam tử trực tiếp bị một bạt tai quất bay.
Chuẩn xác không sai đập vào cầu môn...
Hiện trường cũng không có tiếng hoan hô, mà nam tử nằm trên mặt đất tựa như thi thể, không nhúc nhích...
Đông Môn Nguyên Trung cùng Đông Môn Hàn Lâm nuốt một ngụm nước bọt, chỉ là muốn nhờ biểu ca giáo huấn bọn họ một thoáng, nhưng... đây quả thực là muốn giết người a!!!
Đệ tử Đông Môn gia cưỡi ở trên lưng ngựa lập tức hướng phía nhìn về phía hai thanh niên, xem ra hai người kia hẳn là lão đại rồi.
- Thật to gan! Lại dám đánh người Đông Môn gia! Ngươi chán sống rồi phải không!!!!
Người trẻ tuổi nói chuyện tên Đông Môn Lăng, là cháu trai lão nhị Đông Môn gia, mà ở trước người Đông Môn Lăng chính là Đông Môn Hồng!
Chính là cháu trai lão đại Đông Môn gia.
Mặc dù Đông Môn Trí Bác là gia chủ, thế nhưng hai vị ca ca phía trên lại có được không ít tài nguyên.
Nói cho cùng, khống chế năm thanh Hình Kiếm, không phải chuyện Đông Môn Trí Bác có thể làm một mình, cần ba huynh đệ cùng đi, mới có thể khống chế năm thanh Hình Kiếm được.
Bị đả thương chính là Đông Môn Chính, là ngoại tôn lão nhị Đông Môn gia.
Nhưng mà phát sinh chuyện như vậy, chỉ sợ rất khó giải quyết.
Dù sao hiện tại Dạ Côn còn chưa được Đông Môn gia tán thành, nếu như công nhận, vậy chính là bọn nhỏ đánh nhau... người lớn tự nhiên sẽ trách phạt.
Thế nhưng Dạ Côn không được tán thành, như vậy thân là người ngoài, hành động này chính là đang gây hấn với Đông Môn gia.
Đây cũng không phải trách phạt một phen là xong.
Mặc dù Dạ Côn mới vừa tới Kiếm Sơn, thế nhưng tin tức đã truyền vào trong tai của bọn họ, tên đầu trọc này là nhi tử của đại bá mẫu.
Hơn nữa trẻ như thế đã có Thần Kiếm nơi tay, thật khiến người ta hâm mộ.
Nhưng cho dù có Thần Kiếm lại như thế nào, ngươi cũng không biết nội tình của Đông Môn gia.
Đông Môn Chính nói rất đúng, tên đầu trọc ngươi chính là một đứa con hoang, là con hoang đại bá mẫu ở bên ngoài sinh ra.
Lúc này Đông Môn Nguyên Trung bước nhanh lên trước, hướng phía Đông Môn Hồng chắp tay, dù sao ở bên trong đệ tử Đông Môn, Đông Môn Hồng chính là đại ca.
Tên gọi tắt, Hồng ca.
- Hồng Ca, đây là biểu ca ta, chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó.
Trung Môn Nguyên Trung cung kính nói ra, tựa hồ muốn Đông Môn Hồng nể tình, ngày thường khi dễ huynh đệ chúng ta coi như xong, nhưng chúng ta dù sao cũng là cháu trai của gia chủ.
Đông Môn Hồng trên lưng ngựa nhìn cũng chưa từng nhìn Đông Môn Nguyên Trung, mà là chăm chú nhìn Dạ Côn cách đó không xa.
Đông Môn Lăng sau lưng hừ lạnh một tiếng:
- Thức thời liền cút xa một chút! Nơi này không có chỗ cho hai tên ngu ngốc các ngươi.
Thân là cổ lão thế gia, bên trong tiểu bối thế mà lại xảy ra chuyện như vậy, cũng khiến người ta thổn thức không thôi.
Nghe thấy Đông Môn Lăng nói thế, hai huynh đệ cũng sầm mặt lại, nhưng lại không thể làm gì, nói cho phụ thân nghe, phụ thân cũng không dám nói cho gia gia, cho nên bình thường cũng chỉ dám trốn bọn họ, vừa gặp liền bắt đầu châm chọc.
- Biểu ca, xin lỗi...
Tiểu bàn đôn Đông Môn Hàn Lâm vẫn rất tốt, đi đến trước mặt Dạ Côn áy náy nói ra, không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như thế.
Dạ Côn vỗ vỗ bả vai Đông Môn Hàn Lâm:
- Không có việc gì.
- Biểu ca, chúng ta đi thôi.
Chỉ thấy Đông Môn Lăng ghé vào trên lưng ngựa, cười nói:
- Đi? Hôm nay các ngươi đánh người, lại muốn rời đi như vậy? Là không để Đông Môn Lăng ta vào trong mắt, hay là không có để Hồng Ca để vào mắt???
Nếu như Nguyên Chẩn cùng Phong Điền ở chỗ này.
Nhất định sẽ nói.
Ngươi biết người đứng trước mặt ngươi là ai không!
Huyện Thái Tây Côn ca!
Cái gì!
Côn ca ngươi cũng không nhận ra?!
Vậy ngươi sống còn có tác dụng gì, phế vật!
Đáng tiếc Côn ca không có dẫn Nguyên Chẩn cùng Phong Điền theo.
Đông Môn Nguyên Trung tựa hồ muốn khẩn cầu Đông Môn Hồng một thoáng, thế nhưng lại bị Dạ Côn ngăn trở.
- Cho nên, ngươi muốn thế nào?
Dạ Côn nhàn nhạt hỏi.
Đông Môn Hàn Lâm ở bên cạnh Dạ Côn nghiêng thân nói ra:
- Côn ca, Đông Môn Lăng có thực lực Kiếm Hoàng, Đông Môn Hồng có thực lực Kiếm Tông, rất lợi hại.
Quả thật không sai, Đông Môn Lăng tuổi còn trẻ đã đạt đến Kiếm Hoàng, tư chất tương đối xuất chúng.
Mà Đông Môn Hồng càng như thế, chỉ lớn hơn Đông Môn Lăng vài tháng mà thôi, nhưng bây giờ đã là Kiếm Tông, đặt ở bên ngoài, đó chính là nhân vật cấp thiên tài.
Đương nhiên... không có gặp Côn ca, bọn họ là thiên tài.
Thế nhưng đụng phải Côn ca, bọn họ chỉ có thể làm tiểu đệ, không... là tiểu đệ ở trong tiểu đệ.
Đông Môn Lăng cười lớn một tiếng, cầm lấy mã cầu côn chỉ hướng Dạ Côn, khinh thường nói ra:
- Vừa rồi ngươi đánh Đông Môn Chính như thế nào, liền đánh mình như thế nấy, đánh tới khi chúng ta vui vẻ, ba người các ngươi liền có thể đi.
- Nếu như ta không đáp ứng thì sao?
Dạ Côn từ tốn nói.
- Không đáp ứng? Ha ha, nếu như chuyện này nháo đến tai trưởng bối trong gia tộc, sợ rằng đứa con hoang như ngươi không sống nổi!!!
Đông Môn Lăng lộ ra một chiêu tử vong ngưng thị, kỳ thật bất kể như thế nào, chuyện này khẳng định sẽ nói cho trưởng bối trong nhà, đến lúc đó xử trí Dạ Côn, tên kia đường nào cũng sẽ chết.
Phải biết, Đông Môn gia rất là bảo thủ, chuyện gì cũng phải dựa theo quy củ tới làm việc.
Nhưng mà tên Đông Môn Lăng này lại không sợ chết, dám tiếp tục gọi Côn ca là con hoang.
Chẳng lẽ không muốn sống đến như vậy à.
Đông Môn Lăng quá tự tin, tưởng rằng Dạ Côn không dám làm gì mình, dù sao mình cũng khác với Đông Môn Chính...
Thế nhưng Côn ca căn bản không thèm đếm xỉa, quản ngươi có thân phận gì.
Nói sai, liền phải chuẩn bị tốt tinh thần bị đánh.
Lúc này Dạ Côn đều bị chọc phát cười:
- Ngươi vừa mới gọi ta là gì?!
- Gọi ngươi là gì? Lỗ tai ngươi bị điếc rồi sao? Con hoang! Ngươi chính là con hoang đại bá mẫu sinh ra ở bên ngoài! Nếu ta là ngươi, ta sẽ không có mặt mũi nào tìm đến nơi đây, mà đại bá mẫu cũng thật không biết xấu hổ, thế mà trốn khỏi gia tộc ra ngoài ngủ với dã nam nhân, thật đúng là bất hạnh của Đông Môn gia.
Đông Môn Lăng nói xong còn cảm thán lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận