Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 437: Dạ Gia Bị Động

Xảy ra chuyện như vậy, lập tức khiến tất cả mọi người bối rối.
- Vì chúng con? Sao người lại giết Tiểu Di? Nàng đã đi rồi, người vẫn không buông tha!
Dạ Trùng hướng phía Dạ Tư Không phẫn nộ quát.
- Con biết nàng là mật thám Ngũ Nhạc phái tới, thân là tướng quân trấn thủ cứ điểm, còn ở chung với nàng, thậm chí thành hôn! Nếu không phải hôm đó cha mẹ của nàng tìm đến, truyền đi sẽ có hậu quả như thế nào? Con bảo Dạ gia chúng ta phải làm sao? Con có nghĩ đến đám đệ đệ của con không? Trong lòng con chỉ có bản thân mình!
Dạ Tư Không hận không thể tát thêm một bạt tay, vốn chỉ tưởng rằng đối phương là nữ hài bình thường.
Thế nhưng ngàn vạn không nghĩ tới nàng lại là mật thám Ngũ Nhạc phái tới, hơn nữa còn thành hôn với Dạ Trùng.
Dạ Tư Không vốn dự định thả, thế nhưng vừa nghĩ tới nếu như chuyện này bị Thánh Nhân biết, chỉ sợ Dạ gia sẽ bị hủy trong nháy mắt.
Cho nên Dạ Tư Không mới lựa chọn hạ tử thủ. Như thế mới có thể ngủ an giấc.
Mà giữa Ngũ Nhạc với cứ điểm có một đầu mật đạo, đây là do Ngũ Nhạc đào bới, Dạ Tư Không ra tay ở nơi đó.
Chuyện này Dạ Tư Không lặng lẽ làm, không có nói cho bất kỳ ai nghe, thế nhưng nghe Dạ Trùng nói, y hẳn đã biết.
- Tiểu Di là người con yêu nhất, người lại vụng trộm giết nàng! Người có biết lúc con nghe thấy tin tức đo, trong lòng con thống hận đến nhường nào không?!
Dạ Tư Không cười một tiếng, ngửa đầu thở dài:
- Hận? Nàng là mật thám! Mật thám muốn ép Thái Kinh chúng ta diệt vong! Con còn mặt mũi nói như vậy, Dạ Trùng! Vì một nữ nhân, con thật muốn chôn toàn bộ Thái Kinh cùng với nàng sao?
- Tiểu Di căn bản không muốn làm mật thám, nàng chỉ hy vọng Thái Kinh cùng Ngũ Nhạc có thể chung sống thật tốt, ai lại hy vọng có chiến tranh? Không ai muốn cả, Tiểu Di cũng giống như vậy! Con hận Thái Kinh, cũng hận Ngũ Nhạc, chính là bởi vì bọn họ, con cùng Tiểu Di mới đứng ở phía đối lập.
Dạ Minh trầm giọng nói ra:
- Cho nên bởi vì như thế, ngươi liền không để ý đến Dạ gia quân? Không để ý đến tất cả mọi người ở Thái Kinh?
- Mọi chuyện ta làm đều vì Tiểu Di.
Dạ Trùng kiên định quát.
Dạ Côn khẽ thở dài, tình yêu thật cuồng nhiệt, vì nữ nhân mình yêu, đại bá có thể xuống địa ngục, có thể làm địch với thế gian.
Không biết đây rốt cuộc là một loại si tình, hay là một loại tật bệnh.
Dạ Côn yên lặng suy nghĩ một chuyện, nếu như thê tử của mình cũng như thế, mình sẽ làm như thế nào?
Dạ Côn cho ra một cái kết luận kinh ngạc, có lẽ mình sẽ giống như đại bá, làm địch với cả thế gian.
- Đại bá, tin tức của con cũng là ngươi tiết lộ cho Ngũ Nhạc sao?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Thật xin lỗi, Dạ Côn.
Dạ Trùng nhìn Dạ Côn trầm giọng nói ra, ở trong lòng Dạ Trùng, Dạ Côn là hài tử ưu tú, y làm nhiều chuyện như vậy, cảm thấy nhất có lỗi với, hẳn là với Dạ Côn đi.
Quả nhiên là đại bá nói, thật bất đắc dĩ a...
Dạ Tần vỗ vỗ bả vai Dạ Côn để bày tỏ an ủi.
Dù sao bị người thân nhất phản bội, loại cảm giác này sao có thể dễ chịu được.
- Ngũ Nhạc cho con chỗ tốt gì? Khiến con giấu diếm sự thật, làm hại viện quân toàn bộ bỏ mình?
Dạ Tư Không lạnh giọng hỏi.
- Không có chỗ tốt gì, con chỉ muốn nhìn thấy Ngũ Nhạc cùng Thái Kinh đánh đến ngươi chết ta sống.
Dạ Trùng dần dần bình tĩnh trở lại.
Quả nhiên, tin tức cứ điểm Dạ Trùng căn bản không có truyền đi, hơn nữa còn báo cáo sai tin tức.
Khiến viện binh trúng mai phục.
Kết quả này thật khiến người giận sôi.
- Ai làm người nấy chịu, ta sẽ không liên lụy bất kỳ ai.
Dạ Trùng nhẹ nói ra.
Dạ Tư Không nghe thấy câu này liền cười:
- Không liên lụy bất kỳ ai? Dạ Trùng, con còn là hài tử sao? Lại có suy nghĩ ngây thơ như thế?
Dạ Côn cảm thấy đúng là thế, Thánh Nhân sẽ không quản nhiều chuyện như vậy.
- Con sẽ nói rõ ràng với Thánh Nhân.
- Quên đi! Hiện tại con tốt nhất câm miệng lại cho ta!
Dạ Tư Không lạnh giọng nói, mặc dù Dạ Trùng làm ra loại chuyện này, nhưng Dạ Tư Không sẽ không giao nhi tử ra.
- Hôm nay gọi mọi người trở về, cũng vì muốn thương nghị chuyện này, xem xem nên giải quyết như thế nào.
Dạ Tư Không thấp giọng nói ra.
Dạ Dương ngồi ở bên cạnh không nói một câu, từ sau khi Dạ Ngọc Thư chết, Dạ Dương liền trở nên trầm mặc ít nói.
- Chuyện này căn bản không có cách giải quyết, nếu như Thánh Nhân biết, không cần Thánh Nhân ra tay, Thái Kinh, thậm chí Đông U, nước miếng của bọn họ đều có thể nhấn chìm Dạ gia.
Dạ Minh âm u nói ra, tự rót cho mình một chén rượu, uống một hơi cạn sạch, trong lòng rất phiền.
Dạ Côn cảm thấy cha nói không sai, đại bá làm ra chuyện như vậy, không quản lý do như thế nào, kết quả chỉ có thể bị người phỉ nhổ.
Dạ gia cũng sắp thành làm một cái gia tộc bị người phỉ nhổ, tiếng xấu muôn đời đó là chuyện tất nhiên.
- Đối với yến tiệc chúc mừng của Thánh Nhân, rõ ràng không phải đơn giản như vậy, đến lúc đó có lẽ sẽ định tội Dạ Trùng.
Dạ Tư Không bất đắc dĩ nói ra, loại chuyện này vẫn nên giả thuyết trước thì hơn.
Dạ Trùng một bên nói ra:
- Nếu Thánh Nhân muốn giáng tội, con liền nhận tội.
- Cho con nói chuyện sao?! Giáng tội chẳng qua chỉ là khai vị, giao ra Dạ gia quân mới là việc lớn!
Dạ Tư Không cũng không muốn giao ra Dạ gia quân, dù sao đây chính là nhánh quân tổ tông Dạ gia vất vả tạo dựng lên, không thể hủy ở trong tay mình được.
Hiện tại Dạ Côn cũng rất tò mò, phụ thân nói thời cơ chưa tới là có ý gì.
Dạ Tần ngồi ở bên cạnh không nói, trong lòng chỉ biết điều, trận chiến giữa Dạ gia và Thánh Nhân là không thể tránh khỏi.
- Việc đã đến nước này, nếu như Thánh Nhân thật muốn mệnh Dạ gia ta, Dạ gia đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết!
Ánh mắt Dạ Tư Không lóng lánh kiên định, cho dù chết cũng phải bảo toàn vinh dự Dạ gia.
Dạ Côn cảm thấy, trận chiến với Thánh Nhân sẽ vô cùng căng thẳng.
- Ăn cơm! Ăn no rồi mới có sức đánh!
Dạ Tư Không cầm lấy đũa, từng miếng từng miếng ăn cơm.
Nhưng mà những người khác không động đũa.
- Côn Côn, Tần Tần, ăn cơm, đừng để bụng đói.
Dạ Minh nhẹ nói ra, cầm chén đũa lên bắt đầu ăn.
Dạ Côn cùng Dạ Tần liếc nhau một cái, cũng bắt đầu ăn, nói thật, hiện tại không có tâm tình ăn cơm chút nào.
Trong lúc ăn cơm, Dạ Tư Không căn dặn nói:
- Chuyện hôm nay chớ nói ra ngoài.
- Còn có con, đừng làm chuyện ngu xuẩn gì nữa! Nếu như con muốn nhìn Dạ gia diệt, vậy thì cứ làm đi.
Dạ Tư Không hướng phía Dạ Trùng nghiêm túc quát, sao mình lại sinh ra một cái tình chủng như thế, vì một nữ nhân...
Dạ Trùng không nói.
Sau khi ăn cơm xong, Dạ Minh liền mang hai đứa con trai về nhà, trên đường đi cũng không nói gì.
Mặc dù Thánh Nhân nói muốn tổ chức yến tiệc chúc mừng, thế nhưng thời gian cụ thể còn chưa định ra, nhưng theo đám người Dạ Trùng thấy, hẳn sẽ sớm thôi.
Về đến nhà, phụ tử ba người cũng không có nói chuyện Dạ Trùng phản bội, chuyện như vậy càng ít người biết càng tốt.
Bất quá Dạ Côn cảm thấy hẳn nên nhắc nhở thê tử một câu, chuẩn bị chạy trốn.
Nguyên bản cảm thấy còn có cơ hội thắng Thánh Nhân, thế nhưng đại bá phản bội, căn bản không còn phần thắng nữa rồi.
Cũng có thể thủ tiêu Thánh Nhân, nhưng thế thì có ích lợi gì đâu, Thánh Nhân chết người khác sẽ vẫn ca tụng y, chuyện này không có cái bóng của Thánh Nhân, Dạ Côn không tin, loại người như thế đến lúc chết vẫn được ca tụng, thật khó chịu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận