Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 357: Đồ Đần Độn

Dạ Côn nhếch miệng cười một tiếng:
- Chắc chắn sẽ không, nhưng gần đây có hơi bề bộn, nàng biết đấy, xảy ra chuyện như vậy, không thể thanh nhàn được, Thánh Nhân còn gọi ta ngày mai vào triều sớm, nàng từng nghe ngũ phẩm Phó Úy phải vào tảo triều sớm chưa...
- Đó là vì phu quân ưu tú, Thánh Nhân muốn trọng dụng ngươi.
- Ai nha, biết là được, đừng nói ra.
Dạ Côn biểu thị mình bị thê tử thổi phồng đến mức bay lên.
- Nhìn dáng vẻ đắc ý của ngươi kìa.
Diệp Ly nhẹ nhàng nện Dạ Côn, hai người nắm tay dựa vào nhau bước đi.
Mà lúc này trong tẩm cung, Trưởng Tôn Ngự gọi Tào công công vào.
- Thông tri Đạo Đức Tử, Thương Minh, Dạ Tư Không, ngày mai tảo triều nhất định phải đến.
Vẻ mặt Tào công công rất khó khăn, cung kính nói ra:
- Thánh Nhân, Đạo Đức Tử ngài biết, Dạ Tư Không ốm bệnh ở nhà tĩnh dưỡng.
- Cho dù chết cũng phải tới!
- Vâng, lão nô lập tức đi thông tri.
Thấy Thánh Nhân nổi giận, Tào công công liền đi.
Nhìn ái phi trên giường, Trưởng Tôn Ngự đưa tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt, trong ánh mắt lộ vẻ tiếc hận, khẽ thở dài một tiếng liền rời đi.
Lúc Dạ Côn cùng Diệp Ly ra khỏi hoàng cung, người bên ngoài liền điên cuồng kéo tới hỏi thăm, bên trong đến như thế nào.
Dạ Côn chỉ có thể nắm chặt tay thê tử, gọi đệ đệ chạy...
Đám quần thần này quá bát quái.
Về đến nhà Dạ Côn nói lại chuyện này cho tất cả mọi người nghe, Trưởng Tôn Nhị rất kinh ngạc, tại sao Đồng Doanh Doanh lại tự sát?
- Đệ muội, Đồng quý phi đúng là tự sát, cũng không có dấu vết hạ dược.
Dạ Côn nói ra.
- Đại ca, có lẽ có cao thủ chui vào đánh Đồng quý phi ngất xỉu, sau đó treo lên.
Dạ Côn lắc đầu:
- Đồng quý phi cũng không có ngoại thương, thời điểm xảy ra chuyện cung nữ đều bị đuổi ra ngoài, bên trong có động tĩnh khẳng định sẽ phát giác được.
- Hơn nữa hoàng cung trọng địa, chỉ cần có đạo lực gợn sóng, liền sẽ bị phát giác, dù cho công pháp lợi hại hơn nữa, cũng không không chế được đạo lực phát ra.
Trưởng Tôn Nhị bổ sung một câu.
Diệp Lưu ngồi ở bên cạnh nhẹ nói ra:
- Như vậy xem ra vị Đồng quý phi này thật đúng là tự sát.
- Vấn đề là vì sao lại tự sát, ta không nghĩ ra bất kỳ lý do.
Trưởng Tôn Nhị không rõ ràng, làm ái phi Thánh Nhân sủng ái nhất, không có lý do gì tự sát cả.
Phong Điền vỗ bàn một cái, dáng vẻ ta rất thông minh nói ra:
- Nếu là như vậy, nhất định là bị người uy hiếp!
Dạ Côn nhẹ gật đầu, trầm giọng nói ra:
- Ý nghĩ của Phong Điền rất đặc biệt, nhưng hiện tại vấn đề lại tới, làm ái phi của Thánh Nhân, ai có thể uy hiếp được Đồng quý phi, chỉ sợ toàn bộ người trong hoàng cung đều không thể uy hiếp Đồng quý phi làm ra chuyện như vậy.
- Như vậy chỉ còn người trong nhà.
Nguyên Chẩn đột nhiên nhấc tay phát biểu.
Dạ Côn nhìn Nguyên Chẩn cùng Phong Điền, làm sao cảm giác đầu óc của hai con hàng này được khai sáng, hôm nay nhạy bén như vậy.
- Đại ca, cách nghĩ của Nguyên Chẩn quả thật có chút đạo lý, nếu trong hoàng cung không uy hiếp được, vậy khẳng định là đến từ trong nhà, hôm nay cảm xúc của Tả Tướng tựa hồ rất xúc động, chỉ sợ có vấn đề gì.
Nghe đệ đệ nói thế, Dạ Côn rất vui mừng, cuối cùng đệ đệ cũng có suy nghĩ của bản thân.
- Xem ra Đồng gia bị uy hiếp.
Trưởng Tôn Nhị âm u nói ra.
Nhan Mộ Nhi nhẹ nói ra:
- Có thể uy hiếp được Đồng gia, ta thấy chỉ có Ngũ Nhạc, dù sao một tên Tả Tướng, cùng một quý phi.
- Ta ngược lại cảm thấy Đồng gia hẳn bị người bắt được nhược điểm gì đó.
Diệp Ly nói ra cái nhìn bất đồng.
Nhan Mộ Nhi lập tức hướng phía Diệp Ly nhìn lại, Diệp Ly cũng không chịu yếu thế, ánh mắt hai người trong ma sát không khí.
Thuyền nhỏ hữu nghị nói lật liền lật.
Liệt Cốt bắt chéo hai chân nói ra:
- Ta cảm thấy, trực tiếp chộp người của Đồng gia tới, treo lên đánh một phen, liền biết tình huống.
- Đúng đây là biện pháp tốt.
Tuyệt Thiên gật đầu đồng ý.
Xem ra làm thuộc hạ của lão tôn thượng, cách làm việc vẫn đơn giản thô bạo như vậy.
- Biết đâu chuyện này còn có thể dẫn ra thiên đại bí mật cũng không chừng.
Cách nhìn của Diệp Lưu rất đặc biệt, Dạ Côn vẫn rất thích nàng thê tử chưa về nhà chồng này.
Nghe mọi người thảo luận, Dạ Côn cũng chuẩn bị kỹ càng, ngày mai vào triều hẳn có thể có ích, nếu như có thể, phải kéo mấy tên ẩn núp trong bóng tối ra hết, sau đó để dưới đất ma sát một trăm lần, mãi đến khi bốc hỏa mới thôi.
Dạ Côn đột nhiên hướng phía Trưởng Tôn Nhị hỏi:
- Thánh hậu là người như thế nào?
Theo Dạ Côn hỏi như vậy, tất cả mọi người đều tò mò, dù sao tại Thái Kinh, chỉ nhắc tới Thánh Nhân, từ xưa tới nay chưa từng nghe thấy ai đề cấp tới Thánh Hậu.
Thậm chí trong một vài buổi lễ lớn nhỏ, Thánh Nhân đều chưa từng dẫn Thánh Hậu tham gia, dần dà, thậm chí còn không biết có người như Thánh Hậu.
- Thánh hậu người này... rất nguy hiểm.
Lời của Trưởng Tôn Nhị khiến mọi người giật mình.
Dạ Côn tò mò hỏi:
- Vì sao Thánh Hậu lại rất nguy hiểm?
- Ta cũng không biết, Thánh Hậu vẫn luôn ở trong tẩm cung chưa bao giờ đi ra, phụ hoàng cũng đã thông báo, không cho phép chúng ta đến chỗ Thánh Hậu thỉnh an, xem dáng vẻ của phụ hoàng, tựa hồ rất nghiêm trọng.
Lúc này Liệt Cốt cũng rất tò mò, Thánh Hậu này là hạng người gì, nói đến thần bí như vậy, tối nay có nên giúp Dạ Côn tìm hiểu một chút hay không?
Chậc chậc, vẫn nên để Liệt Cốt thúc ta xuất mã mới được.
- Đại ca, hôm nay ngươi nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai còn phải vào triều, lần này không thể tới trễ được, tẩu tẩu phải nhắc nhở đại ca đấy.
- Đệ đệ yên tâm.
Diệp Ly biểu thị buổi tối hôm nay không ngủ, phải chú ý chăm sóc phu quân thật tốt.
Lúc này bên trong Dạ gia...
Dạ Tư Không về đến nhà, Dạ Dương bước lên vịn phụ thân:
- Đồng quý phi thật chết rồi?
Dạ Tư Không nhẹ gật đầu, ánh mắt thâm thúy, lộ ra vẻ cáo già.
- Đồng quý phi tự nhiên lại chết ở trong cung, chẳng lẽ là bị những nữ nhân trong hậu cung hại?
Dạ Dương đỡ lấy phụ thân phỏng đoán nói.
- Ngu xuẩn.
Dạ Tư Không chỉ toát ra hai chữ này.
Dạ Dương tranh thủ thời gian cúi đầu.
- Những nữ nhân kia dám làm thế sao?
Hai cha con đều không nói chuyện.
- Ngày mai phải đi tảo triều, chuẩn bị triều phục kỹ càng.
Dạ Tư Không từ tốn nói.
- Tảo triều?
- Ngươi muốn để vi phụ nói bao nhiêu lần nữa?! Sáng sớm mai lên triều không phải đơn giản như vậy, nói không chừng sẽ chết người đấy.
- Phụ thân, Thánh Nhân sẽ không mượn cơ hội này động thủ với Dạ gia chúng ta chứ?
Dạ Dương lo lắng hỏi.
Dạ Tư Không liếc mắt nhìn nhi tử, có loại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
- Dùng đầu óc của con ngẫm lại, hạ bệ Dạ gia chúng ta, đối với Thánh Nhân có chỗ tốt gì, hiện tại đại chiến sắp đến, chính là lúc dùng người, con tưởng Thánh Nhân còn ngu xuẩn hơn con sao?
Kỳ thật Dạ Dương cũng rất khó, bốn huynh đệ, chỉ có mình lưu tại Thái Kinh...
Mà tính tình của phụ thân lại không tốt, một ngày nói nhiều nhất chính là đồ đần độn! Ngươi còn ngu hơn cả Hổ Điêu! Tại sao lão tử lại có đứa con như ngươi!
Có đôi khi Dạ Dương rất hâm mộ bọn họ, có thể cách phụ thân xa như vậy.
- Đừng tới chọc tức ta nữa, đi nghỉ ngơi đi.
Dạ Tư Không bất đắc dĩ nói ra, giơ giơ tay lên.
Dạ Dương yên lặng nhẹ gật đầu.
Lúc này Thương Minh cũng thu được tin, thế mà bảo mình tham gia tảo triều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận