Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 954: Tần Ca Rất Mạnh

Oanh!
Nắm đấm của Thánh Dương hung hăng đánh vào quyền sáo Dạ Tần.
Lực trùng kích to lớn khiến Dạ Tần lui về phía sau, thế nhưng phía trên quyền sáo cũng không có lưu lại ấn ký gì, rõ ràng quyền sáo của Dạ Tần rất cứng rắn, cho dù Thần Kiếm oanh lên, cũng không thể lưu lại bất kỳ dấu vết.
Nếu Tần ca tiếp tục cường đại lên, chỉ sợ sẽ uy chấn thiên hạ.
- Ăn ta một quyền, còn có thể không có chuyện gì như thế, không tệ! Thế nhưng. . . vẫn chưa đủ! ! !
Thánh Dương gầm thét một tiếng, thân thể bỗng nhiên ngưng tụ lực lượng cường đại, toàn bộ bầu trời phảng phất đều đang run rẩy.
Chỉ thấy thân thể Thánh Dương thế mà dần dần bành trướng, áo bào đều không chứa được thể xác bành trướng, dồn dập vỡ tan, thể trạng cường tráng bại lộ ở trên không, cánh tay tối thiểu lớn gấp ba, nắm đấm phảng phất đều to hơn, thoạt nhìn vừa khủng bố vừa dữ tợn.
- Dạ Côn, thanh Thần Kiếm này là loại phụ thân hiếm thấy. . . lợi hại hơn Thần Kiếm bình thường rất nhiều.
Thực Cốt đứng ở phía sau nhắc nhở Dạ Côn.
Dạ Côn cũng có thể nhìn ra chỗ đặc biệt của Thần Kiếm, thế nhưng Dạ Côn tin tưởng đệ đệ mình, y nhất định có thể giải quyết.
Lúc này Dạ Tần không loạn chút nào, thậm chí còn vỗ vỗ áo choàng trên người:
- Nếu như ngươi chỉ có ngần ấy lực lượng, người thất vọng sẽ là ta.
Nghe thấy Tần ca trang bức, mặt Thánh Dương đều đỏ lên vì tức, thân thể cao lớn phối hợp với tốc độ quỷ dị, thật khiến cho người ta kinh hãi.
- Đi chết! ! ! Tạp mao!
Thánh Dương bỗng nhiên xuất hiện ở trên đỉnh đầu Dạ Tần, nắm đấm ầm ầm hạ xuống, mang theo ánh vàng sáng chói. . .
Một quyền phẫn nộ này phảng phất muốn nghiền Dạ Tần thành bánh thịt, dưới cỗ uy lực này, bất kỳ người nào. . . bất luận cái gì đều sẽ hóa thành tro bụi.
- Đệ đệ!
Dạ Côn trầm giọng quát, đây cũng không phải chuyện đùa.
Nhưng mà Dạ Tần bỗng nhiên giơ tay phải lên, bảo thạch màu xanh lá ở trên quyền sáo tản ra lục mang.
Theo bảo thạch thời gian hưởng ứng, chuyện quỷ dị phát sinh.
Chỉ thấy lực lượng vừa mới thả ra. . . thế mà dần dần thu hồi.
Không! ! !
Đây không phải thu hồi, mà là thời gian đảo lưu.
Động tác Thánh Dương đang lùi lại, mọi người nhìn thấy rất rõ ràng, càng hết sức kinh ngạc.
Chuyện này sao có thể?
Thế mà còn có thể chỉ định thời gian một người đảo lưu, quá biến thái đi?
Trong lúc Thánh Dương rút lui, Dạ Tần thế mà không nhanh không chậm đi đến phía trước, vị trí kia, chính là đối diện Thánh Dương. . .
Dạ Côn chợt phát hiện, Thánh Dương đang lùi lại tựa hồ có ý thức của mình, ánh mắt vô cùng rung động.
Xảy ra chuyện như vậy, sao có thể không rung động?
Dần dần, mọi người thấy thấy Thánh Dương đi đến trước mặt Dạ Tần, ánh mắt mang theo vẻ khó có thể tin.
Mà quyền sáo Dạ Tần lóe lên tử mang.
Vết nứt không gian tựa như một cây chủy thủ bị Dạ Tần nắm trong tay, tại thời điểm Thánh Dương vô phương phản kháng. . .
Phốc phốc!
Dao găm tinh chuẩn đâm vào ngực Thánh Dương.
Mà vết nứt lúc này xuất hiện, hấp thu thân thể Thánh Dương, ở vị trí ngực dần dần khuếch tán.
Thánh Dương ngốc ngốc nhìn Dạ Tần:
- Ngươi. . . thanh kiếm này rốt cuộc là thứ gì?
Dạ Tần thu hồi hình thái quyền sáo, nắm chặt chuôi kiếm cho vào vỏ, từ tốn nói:
- Một thanh kiếm bình thường trong muôn vàn thanh kiếm.
- Nếu như ta có một thanh kiếm như thế, hôm nay người chết sẽ là ngươi!
- Đáng tiếc ngươi không có.
Vết nứt càng lúc càng lớn, thời gian mấy hơi liền hút Thánh Dương vào, chiêu này của Dạ Tần xem như khiến tất cả mọi người kinh ngạc.
Dạ Côn đều đang nghĩ hôm đó đơn đấu cùng đệ đệ, đệ đệ không phải đã nhường đi.
Vết nứt không gian chơi ra dáng, còn lý giải sâu hơn cả mình.
- Ngưu bức!
Đấu Phù Thế hô to một tiếng, tiểu tử này lợi hại a. . . sau này nhất định có thể vang danh.
Thực Cốt phủi tay:
- Đại ca như thế nào, đệ đệ liền như thế nấy, lợi hại.
Mặc dù Uyển Nhiên không biết gì, thế nhưng cảm thấy. . . nếu như Thí Thiên còn sống, khẳng định cũng sẽ phi thường lợi hại.
Nhưng mà ánh mắt Song Song nhìn Dạ Tần, hình như có điểm quái dị. . .
Dạ Côn phát hiện, đây không phải chính là ánh mắt A Ly các nàng nhìn mình sao?
Mê muội.
Uầy, đệ đệ hấp dẫn cô nương người ta.
- Đệ đệ, hiện tại là ngươi gạt đại ca mạnh lên.
Dạ Côn nhịn không được trêu chọc nói, trước kia đều nói mình gạt. . .
Dạ Tần mỉm cười gãi gãi cái ót, động tác này một thoáng liền biến thành bé trai nhà bên.
- Nào có, gần nhất mới ngộ ra, hôm nay dùng thử.
Dạ Côn khoát bả vai Dạ Tần:
- Tiểu tử ngươi , được đó. . . lén lút lợi hại lên.
- Đúng thế, dù sao mục tiêu của ta chính là muốn đánh bại đại ca.
- ......
Dựa theo xu thế này, nếu mình không nỗ lực, chỉ sợ thật bị đệ đệ đánh bại.
Thực Cốt chậm rãi đi tới nói:
- Người của nha dịch bị chúng ta giết, rời khỏi nơi này thì tốt hơn, bằng không sẽ rất phiền toái.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, vẫn vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Bỗng nhiên nhớ đến còn có một vị Song Song cô nương.
- Cô nương, chúng ta đi trước.
Dạ Côn cười cười.
Song Song tò mò hỏi:
- Các ngươi muốn đi đâu?
- Đương nhiên là Võ Thành Bảo.
- Ồ.
- Tạm biệt.
Dạ Côn vẫn là không nhịn được nhìn cô nương người ta một thoáng, về sau cũng bảo A Ly các nàng mặc như vậy, dĩ nhiên chỉ có thể để một mình mình xem.
Song Song phất phất tay, nhìn mọi người rời đi. . .
Hơi than nhẹ một tiếng, Song Song hướng phương hướng ngược lại bay đi.
Ở trên thảm bay, Đấu Phù Thế thở dài một tiếng.
- Ai ~
Thực Cốt nghe Đấu Phù Thế thở dài, cũng cùng góp vui.
- Ai ~
Uyển Nhiên che miệng khẽ cười, vừa rồi còn hưng phấn, hiện tại lại như vậy.
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra:
- Người vẫn chưa đi xa, đuổi theo đi.
Thực Cốt nhẫn nhịn nghẹn miệng:
- Dù sao ta cũng là người có thân phận, sao có thể làm ra chuyện như vậy.
- Đúng đấy, ta là người đã có thê thất người.
Đấu Phù Thế nói theo.
- Vậy thì đừng thở dài.
Dạ Côn cười nói.
Ai ~
Đấu Phù Thế cùng Thực Cốt lần nữa thở dài, cô nương kia thật đúng là cực phẩm, cứ đi như thế, thật là đáng tiếc.
- Đệ đệ, chúng ta nên thay đổi trang phục...
Dạ Côn nhẹ nói ra, dù sao hiện tại Dạ gia nổi danh, rất nhiều đại thế lực đều có tin tức Dạ gia, nhất là Côn ca đầu trọc, vết sẹo của Tần ca, đều biến thành thứ mang tính tiêu chí.
Nhưng mà chỉ cần Côn ca mang tóc giả lên, liền giống như biến thành người khác.
Mà khi Tần ca che khuất vết sẹo, trong nháy mắt liền trẻ hơn hai mươi tuổi.
Đấu Phù Thế cùng Thực Cốt nhìn hai huynh đệ.
Thực Cốt thật sâu nói ra:
- Dạ Côn, nếu ngươi là cô nương, ta cam đoan cho dù vi phạm lý niệm của mình, cũng sẽ cưới ngươi làm vợ.
- Cút! ! !
Dạ Côn bị buồn nôn đến.
Đấu Phù Thế nhẹ gật đầu:
- Dạ Côn, chợt phát hiện ngươi để đầu trọc quả thật không tệ, hiện tại xinh đẹp có hơi quá rồi.
- Cút! ! ! ! ! !
Uyển Nhiên rất tán đồng nhẹ gật đầu, vẫn là đầu trọc tốt.
- Đại ca. . . may mắn a. . . bằng không thì đệ đệ đều. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận