Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 449: Huyết Yến (5)

Dưới ánh trăng có một đạo thân ảnh đang lơ lửng, áo choàng sau lưng chậm rãi phiêu động, áo giáp màu bạc sáng bóng phản quang giống như... cái đầu trọc của Côn ca.
Bất quá lúc này Côn ca có tóc, tóc xanh thật dài phiêu lãng theo gió.
Vì sao Côn ca lại thích dùng thân phận Ngân Sắc Nam Nhân xuất hiện, chỉ sợ là bởi vì... Ngân Sắc Nam Nhân có tóc đi.
- Ngân Sắc Nam Nhân!!!
Diệp Ly vô ý thức trầm giọng hô.
Lại là tên Ngân Sắc Nam Nhân này, sớm biết hôm nay đã dùng thân phận Kim Sắc Nữ Nhân ra tới, cùng hắn đại chiến một trận! Tên Ngân Sắc Nam Nhân không biết xấu hổ, thế mà giết trùng bảo bảo của mình!!!
Mọi người quay đầu nhìn Dạ Côn dưới ánh trăng, ánh mắt lộ ra vẻ ngưng trọng, nhất là Thánh Nhân.
Ngân Sắc Nam Nhân thế mà nhúng tay.
Vẻ mặt Du Hạo Nam cũng ngưng trọng, Ngân Sắc Nam Nhân dường như muốn đứng đối lập với Thánh Nhân.
Chẳng lẽ Ngân Sắc Nam Nhân ủng hộ Dạ gia sao?
Thương Minh cảm thấy không lành.
Tên Ngân Sắc Nam Nhân này đơn đấu toàn bộ Ma tộc, một quyền một tên đại tướng Ma tộc, đánh Ma tộc trở về lòng đất!
Mà bây giờ hắn lại xuất hiện, rốt cuộc hắn có mục đích gì?
Bùi Thiên nhìn Ngân Sắc Nam Nhân, vẻ mặt cũng trầm xuống.
Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng cũng ngẩn người, nhi tử thế mà thăng cấp trang bị!!!
Ngẫm lại cũng đúng, trang bị trước kia quả thật không nhìn nổi, tiểu tử này còn biết đổi trang bị, điều chỉnh hình ảnh một chút.
Không tệ không tệ.
Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng dĩ nhiên biết Ngân Sắc Nam Nhân chính là hài tử của mình, dù sao lúc trước đã nhìn thấy nhi tử mặc vào bộ ngân giáp và áo choàng vô cùng kém chất lượng kia.
Hài tử lớn lên, cũng biết tầm quan trọng của trang bức, Tần Tần lúc nào mới có thể hiểu được a.
Dạ Côn ở trên không dần dần hạ xuống Quan đài, vì sao lại biết bay, đương nhiên là bởi vì ngân giáp trên người, nếu như không có ngân giáp, trong nháy mắt liền sẽ rơi tự do.
Côn ca cũng là loại nam tử đa tài đa nghệ, làm sao lại không học bay được.
- Ngân Sắc Nam Nhân!
Trưởng Tôn Ngự trầm giọng kêu.
- Trưởng Tôn Ngự.
Dạ Côn âm u hô, không có hô Thánh Nhân, bởi vì y không xứng với hai chữ Thánh Nhân, bởi vì vì tất cả âm mưu đều do một tay y gây ra.
Nghe thấy Dạ Côn gọi, Trưởng Tôn Ngự biết, Ngân Sắc Nam Nhân trước mắt bất thiện.
Chẳng lẽ Dạ gia đã thuyết phục Ngân Sắc Nam Nhân?
Đối mặt với Ngân Sắc Nam Nhân cường thế, Trưởng Tôn Ngự vẫn không muốn đối địch, trầm giọng nói ra:
- Ngân Sắc Nam Nhân, hôm nay tới có chuyện gì?
- Trưởng Tôn Ngự, vì sao ta tới, trong lòng ngươi không rõ sao?
Dạ Côn lạnh giọng nói ra, bóp bóp nắm tay, không biết là Thần Kiếm của y lợi hại, hay là nắm đấm của mình lợi hại.
- Bản hoàng thật không biết.
Mặc dù Trưởng Tôn Ngự không muốn nảy sinh xung đột với Ngân Sắc Nam Nhân, nhưng trong lòng cũng không e ngại.
Dạ Côn cười lạnh một tiếng:
- Bởi vì ngươi quấy rầy giấc ngủ của ta! Trời lạnh như vậy! Ngươi thế mà làm ra động tĩnh lớn như thế! Tích đức một chút đi! Người khác không buồn ngủ sao? Không biết trời lạnh rời khỏi chăn là một chuyện vô cùng thống khổ sao? Hổ thẹn cho mấy chữ Thánh Nhân Thái Kinh, ta nhổ vào!
Dạ Côn vừa mới dứt lời, toàn trường biểu lộ là như vậy (??? )
Ngàn vạn không nghĩ tới, Ngân Sắc Nam Nhân xuất hiện, lại bởi vì Thánh Nhân làm ra động tĩnh quá lớn, đánh thức Ngân Sắc Nam Nhân.
Lý do này rất hiếm thấy, nhưng cao thủ đều có vài người có tính tình cổ quái, chuyện này có thể hiểu được.
Đột nhiên phát hiện, một thân trang bị của Thánh Nhân không còn khủng bố như vậy, bầu không khí ngưng trọng dần hòa hoãn lại.
Chẳng lẽ Ngân Sắc Nam Nhân chính là nhân viên điều chỉnh bầu không khí, rõ ràng là sinh tử cục đằng đằng sát khí, mạnh mẽ biến thành hí cục.
- Ngân Sắc Nam Nhân, chúng ta nói thẳng đi, Dạ gia cho ngươi chỗ tốt gì? Trưởng Tôn Ngự ta cho ngươi gấp đôi!
Trưởng Tôn Ngự nhẹ nói ra.
Dạ Côn yên lặng đi vài bước, từ tốn nói:
- Ta muốn thân trang bị này của ngươi, có cho hay không?
- Ngân Sắc Nam Nhân, bản hoàng là đang thiện chí nói chuyện với ngươi! Cũng không đại biểu bản hoàng sợ ngươi!
Trưởng Tôn Ngự chậm rãi nhấc đại kiếm lên, một cỗ kiếm khí lập tức đánh tới Dạ Côn.
Dạ Côn vươn tay, thế mà lấy mu bàn tay vỗ.
Bành!
Kiếm khí do đại kiếm phát ra trong nháy mắt bị đánh bay.
Mọi người nhìn thấy đều há hốc mồm, nhất là Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng, Côn Côn đã mạnh đến mức này rồi sao? Thế mà tay đập Thần Kiếm.
Đông Môn Mộng dừng một chút, sau đó lặng lẽ rời đi, mà Dạ Minh nhìn Đông Môn Mộng rời đi, cũng đi theo.
Nơi này giao cho Côn Côn là được rồi, dù sao hiện tại thời cơ đã thành thục.
Trưởng Tôn Ngự nhìn động tác của Dạ Côn, mày kiếm dưới mũ giáp nhíu chặt lại.
Chuyện này sao có thể, Ngân Sắc Nam Nhân lại có thể nhẹ nhàng chặn lại như thế. Hơn nữa còn chỉ dùng mu bàn tay, mu bàn tay của hắn là long trảo sao???
Dạ Côn đứng chắp tay, nhưng mà tay phải thả ở sau lưng hơi phát run. Mặc dù không có gì đáng ngại, thế nhưng chấn động kiếm khí mang đến vô cùng mãnh liệt.
Không hổ là Thần Kiếm nhất đoạn gì gì đó! Thế mà mạnh đến loại trình độ này!
Thế nhưng Dạ Côn cũng biết, khôi giáp trên người mình, có lẽ vẫn có thể phòng vệ.
Dù sao cũng làm từ chân Long, nếu như một chút thương tổn như thế còn không gánh nổi, vậy còn làm được cái quỷ gì.
- Uy lực một kiếm này của ngươi không được, thử một quyền của ta đi.
Dạ Côn thấp giọng nói ra, thân thể hơi hơi nghiêng xuống dưới, tay phải đặt ở bên hông.
Oanh!
Lần này Dạ Côn căn bản không có cố kỵ, trực tiếp đánh ra một quyền này.
Một quyền này cũng không phải chiêu thức tổn thương phạm vi lớn, mà là áp súc phạm vi lại, hội tụ thành một quyền
Cho nên có thể rõ ràng trông thấy, một quyền này của Dạ Côn đánh ra một vệt quyền phong màu trắng, chỗ quyền phong đi qua trong nháy mắt nứt ra.
Ánh mắt Trưởng Tôn Ngự co rụt lại, đại kiếm trong tay lập tức chém tới quyền phong.
Thần Kiếm ngưu bức như vậy, thế mà đi chém một cái quyền phong, có phải có chút chuyện bé xé ra to rồi không, thế nhưng Thánh Nhân không nghĩ như vậy.
Nắm đấm của Ngân Sắc Nam Nhân không thể đùa được.
Oanh!
Cả hai hung hăng đụng vào nhau, Trưởng Tôn Ngự chỉ cảm thấy mình giống như bổ vào tảng đá, chấn động đến hổ khẩu run lên.
Phải biết, đây chỉ là quyền phong!
Liệt diễm mạnh mẽ phóng lên tận trời, mà quyền phong của Dạ Côn cũng không có tan biến, vẫn điên cuồng đánh thẳng vào liệt diễm.
Chỉ nghe một tiếng nặng trĩu, quyền phong bay về phía chân trời, chui vào trong đêm tối.
Thương Minh cảm thấy, chỉ sợ Thánh Nhân không địch lại Ngân Sắc Nam Nhân, bằng không thì vừa rồi cũng không phải dẫn dắt quyền phong bay đi, mà là trực tiếp đánh bại.
Trưởng Tôn Ngự đột nhiên lui ra phía sau một bước, ngọc thạch trên mặt đất trong nháy mắt bị mở bung ra.
Nắm đấm của Ngân Sắc Nam Nhân quả nhiên là lợi hại! Danh bất hư truyền!
Dạ Côn cũng vô cùng kinh ngạc, một quyền kia đã là một quyền bình thường, hơn nữa còn trải qua áp súc, y thế mà chặn được!
Mặc dù không phải đường đường chính chính ngăn cản, nhưng cuối cùng vẫn thoát được một chiêu này của mình.
- Thế mà có thể tránh được quyền phong của ta, không hổ là Thánh Nhân đương thời!
Dạ Côn lên tiếng hô to, rõ ràng là đang nói với Trưởng Tôn Ngự, ngươi thật lợi hại, lại có thể cản quyền phong của ta.
Trưởng Tôn Ngự nghe xong trong lòng không chút vui vẻ nào.
Nhưng vào đúng lúc này, một vệt kim quang đột kích!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận