Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 519: Liên Hợp Tiến Công

Thánh Thiên U Tuyền dừng một chút tiếp tục nói:
- Nhưng khi nãy bày ra cũng không phải thực lực Kiếm Hoàng, thực lực đại bá đã đột phá Kiếm Hoàng, đạt đến cảnh giới Kiếm Tôn, nhưng vẫn bị Dạ Côn dễ dàng bắt lại, thực lực Dạ Côn chỉ sợ còn ở phía trên Kiếm Tôn.
Nhưng mà phía trên Kiếm Tôn là gì, ngay cả Thánh Thiên gia cũng không biết, bởi vì cho đến bây giờ, vẫn chưa có ai đột phá qua cảnh giới Kiếm Tôn.
Mà Thánh Thiên Phiêu cũng chỉ là Kiếm Tôn hạ phẩm, mà cảnh giới Kiếm Tôn này chia làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, đỉnh phong.
Thân là gia chủ Thánh Thiên gia, Thánh Thiên Chiến chính là Kiếm Tôn thượng phẩm, Điện Hoàng trong truyền thuyết là một vị Kiếm Tôn đỉnh phong.
Chẳng qua là loại nhân vật giống như Điện Hoàng, bản thân Điện Chủ Huyền Trạch cũng mới chỉ gặp qua một lần, lúc đó cũng không phải thời điểm y được bổ nhiệm, mà là trong một lần vào trăm năm trước, Điện Hoàng triệu tập Ngũ Đại Điện Chủ thương nghị một thoáng mà thôi.
Sau đó cũng chưa từng thấy qua, cũng không biết Điện Hoàng ở nơi nào.
- Thực lực kẻ này khó bề phân biệt, chỉ sợ đã đạt đến Kiếm Tôn đỉnh phong, Điện Chủ, ngươi cảm thấy thế nào?
Thánh Thiên Chiến hướng phía Huyền Trạch hỏi, theo biểu hiện vừa rồi của Dạ Côn đến xem, Thánh Thiên Chiến cấp ra một đợt phân tích.
Huyền Trạch nhẹ gật đầu nói ra:
- Quả thật như thế, chỉ sợ kẻ này gặp được kỳ ngộ, mới lợi hại như thế, bằng không chuyện này quá khó tin.
Người Thánh Thiên gia nhẹ gật đầu, cũng chỉ có giải thích như thế mới tương đối thực tế, chẳng lẽ còn nói do bản thân hắn tu luyện tới, cho dù tu luyện từ trong bụng mẹ, cũng sẽ không có được lực lượng như hiện tại.
- Bất quá cho dù hắn là Kiếm Tôn đỉnh phong, lấy thực lực của chúng ta, vẫn có thể chém giết!
Huyền Trạch trầm giọng nói ra, lần này nếu như muốn thắng, đầu trọc chính là chướng ngại vật, mà chướng ngại vật thì nhất định phải diệt trừ.
Thấy Huyền Trạch kiên quyết, Thánh Thiên Chiến cũng an tâm một chút:
- Đó là tự nhiên, Thánh Thiên gia ta cũng không phải kẻ yếu, để một tên tiểu tử đánh mặt! Mặt mũi này, Thánh Thiên gia ta nhất định sẽ đoạt về!
- Thánh Thiên Vĩnh.
- Phụ thân!
Thánh Thiên Vĩnh từ bên trong đội ngũ đứng ra cung kính nói.
- Truyền tin tức này ra ngoài, Côn Miểu Ba gia, Thiên Khiếu Tố gia, còn có Đông U Nạp Lan gia, Thiên Trạch Đông Môn không để ý mặt mũi Thiên Cương, nhục nhã như thế, chỉ có dùng máu tới hoàn lại.
Ánh mắt Thánh Thiên Chiến tản ra hàn băng, lạnh giọng nói ra.
- Vâng!
Huyền Trạch lại bổ sung một câu:
- Đông Môn Hình Kiếm phá hủy Thiên Cương Thánh Điện, khiến cho đệ tử tử vong vô số, Thánh Điện sẽ đòi lại cái công đạo này!
Thánh Thiên Vĩnh không có trực tiếp đáp ứng, mà là nhìn về phía Thánh Thiên Chiến, dù sao truyền tin ra ngoài, kí tên đều là Thánh Thiên gia.
Thánh Thiên Chiến nhẹ gật đầu, xem như ứng.
- Con sẽ lập tức đi làm.
Thánh Thiên Vĩnh âm u nói ra.
Thánh Thiên U Tuyền đứng ở bên cạnh nhíu chặt lông mày, chuyện đến nước này, đã không còn hy vọng cứu vãn nữa...
Thánh Thiên Vĩnh vừa đi, trong tông đường hoàn toàn yên tĩnh.
- Các vị tộc nhân, Đông Môn gia tới cửa nhục nhã, ta hy vọng các ngươi ghi nhớ ngày hôm nay! Chỉ có mạnh mẽ mới có thể khiến địch nhân sợ hãi! Ba tháng sau, chúng ta đứng trước cổng Đông Môn gia! Bắt Đông Môn gia trả giá cho chuyện ngày hôm nay!
Thánh Thiên Chiến đứng dậy, hướng phía mọi người khẽ quát một tiếng.
Ánh mắt mọi người Thánh Thiên gia ngưng tụ:
- Vâng!
- Đều đi chuẩn bị sẵn sàng, mặc dù Đông Môn gia không có Hình Kiếm, nhưng vẫn không thể coi thường.
- Tuân lệnh!
Theo mọi người rời đi, bên trong tông đường chỉ còn lại Thánh Thiên Chiến cùng Huyền Trạch.
- Lần này đi Đông Môn gia, không cần lưu thủ, thật đánh lên đến, cũng không phải dễ dàng như vậy.
Huyền Trạch vẫn dặn dò một câu, cũng là đang nói với Thánh Thiên Chiến, nếu ngươi còn giữ lại thực lực gì, chỉ sợ sẽ phải thua thiệt, dù sao thực lực Dạ Côn bày ở nơi này.
Thánh Thiên Chiến thấp giọng nói ra:
- Điện Chủ cũng thế, không bằng gọi Thánh Điện Thiên Trạch bên kia cùng một chỗ?
Huyền Trạch lắc đầu:
- Chỉ sợ gia chủ không biết quy củ của Thánh Điện, dựa theo đạo lý mà nói, chuyện phát sinh bên này, hẳn phải báo với Thánh Điện Thiên Trạch bên kia, sau đó do Thánh Điện Thiên Trạch bên kia đi tìm Đông Môn gia.
Huyền Trạch dừng một chút, trầm giọng nói ra:
- Thế nhưng lần này Thiên Cương Thánh Điện tổn thất quá lớn, nếu như chúng ta không đi báo thù, trong lòng sao có thể yên!
- Cho nên ý của Điện Chủ là, âm thầm móc nối với Thánh Điện bên kia đi Đông Môn gia?
- Đúng thế.
Huyền Trạch nhẹ gật đầu, nếu như muốn báo thù, nhất định phải làm như thế.
Thánh Thiên Chiến cười cười, tò mò hỏi:
- Quan hệ giữa Điện Chủ cùng Điện Chủ Thiên Trạch bên kia không tệ đi.
- Cũng được.
Huyền Trạch nhẹ nói ra, dù sao muốn Thánh Điện bên kia đáp ứng, cũng không dễ dàng gì.
Có câu nói như vậy, Thánh Thiên Chiến cũng yên lòng.
Lần này Đông Môn gia muốn không vong cũng khó khăn.
Nguyên bản ngươi thành thật đáp ứng hôn sự, vậy thì sẽ không có chuyện gì, ngươi quả thực là tự tìm khó khăn.
Vậy thì dùng kiếm gặp nhau đi
Thánh Thiên cùng Thánh Điện đang an bài, ba tháng sau là thời điểm tiến công.
Mà lúc này Dạ Côn lại phải lần nữa trở về Đông Môn gia, nghênh đón đối phương tiến công, tới tới lui lui, phí phạm hết bốn tháng.
Cũng không biết Thái Kinh bên kia thế nào, thật nhớ Lưu Nhi và Mộ Nhi a, Côn ca đã khai khiếu.
Loại chuyện vui một mình này đã không muốn làm, dù sao vui một mình không bằng vui chung, kêu thê tử cùng nhau vui sướng, tuyệt vời biết bao.
Nguyên bản còn tưởng rằng giải quyết hết xong chuyện từ hôn, liền có thể cùng mẫu thân trở lại Thái Kinh, đáng tiếc... đoán chừng còn phải chờ bốn năm tháng.
Bất quá Dạ Côn cũng cảm thấy kỳ quái, mẫu thân cũng không có hỏi thực lực của mình, chẳng lẽ mẫu thân không hiếu kỳ sao?
Nếu mẫu thân không hỏi, mình cũng đừng đi thành thật khai báo, loại chuyện này thành thật khai báo sẽ rất khó, không thể nói rõ ràng được.
- Mẫu thân, hiện tại chúng ta làm gì?
Dạ Côn tò mò hỏi.
Đông Môn Mộng nhìn thoáng qua nhi tử, thì thào nói ra:
- Vừa rồi mẫu thân đã nói là nghe Côn Côn, Côn Côn nói làm thế nào thì làm như thế nấy.
Dạ Côn ngẩn người, mẫu thân thật biết vung nồi a.
- Bọn họ đã sắp đánh tới, chúng ta không thể sợ.
Đông Môn Mộng rất là đồng ý:
- Côn Côn, mẫu thân ở phía sau cổ vũ cho con.
Dạ Côn:...
Hiện tại biến thành đả thủ của mẫu thân.
Bỗng nhiên, Diệp Lưu bên cạnh phát ra tiếng hắng giọng nhẹ, hình như không dễ chịu cho lắm.
Trong khoảng thời gian này thỉnh thoảng sẽ như vậy.
- Lưu Nhi, có phải có chỗ nào không thoải mái hay không, khoảng thời gian này con đều như vậy.
Đông Môn Mộng lo lắng hỏi.
Diệp Lưu lắc đầu:
- Không sao đâu mẫu thân, chỉ là có chút buồn bực.
Dạ Côn nhìn trời xanh mây trắng buồn bực?
- Vươn tay ra, mẫu thân khám cho con một chút.
Đông Môn Mộng nhẹ nói ra.
- Vâng...
Diệp Lưu vươn tay ra đến, mà Đông Môn Mộng khoác lên trên cổ tay Diệp Lưu, truyền một tia đạo lực thấm vào kiểm tra.
Dạ Côn ở một bên nhìn mẫu thân.
Biểu lộ của mẫu thân từ ngưng trọng dần dần biến thành vui sướng.
Loại chuyển biến này có chút kỳ quái a?
Đột nhiên, Đông Môn Mộng nhìn nhi tử cười nói:
- Côn Côn, con có hài tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận