Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 930: Cảm Giác Có Bí Mật

- Tiểu Vương Gia nói rất đúng, không bằng thử một chút?
- Ý kiến hay.
Người áo đen rất muốn chết đi, nhưng tra tấn này đối với y mà nói, quả thật chính là ma quỷ.
- Ta chỉ là một tên sát thủ, tiếp đơn giết người mà thôi. . . ta cái gì cũng không biết a.
Người áo đen lên tiếng hô to, hô lên sự khủng hoảng trong nội tâm.
- Tiếp đơn giết người, thế nhưng vừa rồi nghe ngữ khí của ngươi, hình như phía sau ngươi không đơn giản, nói rõ ràng ra.
Dạ Côn âm u chất vấn.
Người áo đen đau khổ nói:
- Ta chỉ muốn hù ngươi mà thôi, ai ngờ ngươi lại không sợ.
- Ngươi là người nơi nào?
- Ta từ Côn Miểu tới.
Hiện tại người áo đen rất là biết điều, hỏi gì đáp nấy.
Tội gì khổ như thế chứ, sớm như thế liền không phải chịu khổ, ngược lại đều phải nói.
- Người giao đơn cho ngươi, ta muốn tin tức của y.
- Ông chủ, ngươi cũng biết, làm chúng ta nghề này, tiếp đơn cũng không biết chủ thuê. . . huống chi còn mời ta đi giết người, càng không đơn giản, trước đó còn nghi hoặc, chẳng qua là bắt một người bình thường, làm sao lại dùng tới ta, hiện tại xem như hiểu rõ.
- Bắt?
Dạ Côn nghi hoặc một tiếng.
- Đúng vậy, bắt về là được rồi.
Nghe đến đó, trong lòng Dạ Côn có một suy nghĩ, nếu như y không bị bại lộ, vậy mình liền có thể thay y đi.
Nhưng Côn Miểu xa như vậy, không sao, có cha. . . trong nháy mắt liền có thể đến Côn Miểu.
Chuyện này có thể làm như thế, nhưng cần rất nhiều tin tức của người áo đen mới được.
- Ngươi tên là gì?
- Ông chủ, ta gọi Mê Đồ.
- Ngươi thật đúng là có chút mê thất chính mình
Lạc đường nuốt một ngụm nước bọt, biểu tình kia muốn sợ bao nhiêu liền sợ bấy nhiêu.
- Ngươi bắt người về, chắp nối với ai?
- Ông chủ, chỉ cần ta bắt về là được rồi.
Mê Đồ lúc này tựa như một tên thiếu niên mới bước ra ngoài xã hội, bị Côn ca sáo lộ lấy.
- Nhà ngươi ở đâu?
- Côn Miểu Võ Thành Bảo.
- Cụ thể một chút.
- Đường Lâm Khác, Hiền Giả Phủ, nơi này chính là nhà của ta.
Mê Đồ thành thành thật thật nói ra, hoàn toàn không biết tình huống như thế nào.
- Có ám hiệu gì không?
Dạ Côn lại truy hỏi một câu.
- Cũng không có.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, liếc mắt nhìn Mục Thiên.
Mục Thiên thầm nghĩ Tiểu Vương Gia tâm ngoan thủ lạt, Côn ca vốn là người rất nhân từ, thế nhưng nói Côn ca không có tóc, chuyện này tuyệt đối không thể.
- Ông chủ, có thể thả ta không? Ta đã nói tất cả những gì mình biết rồi.
Mục Thiên nhìn Kiếm Đế cầu xin tha thứ, trong lòng càng e ngại Dạ gia hơn, nhìn y đi. . . đường đường là một vị cường giả Kiếm Đế, lại bị ép đến tình trạng như vậy, cũng chỉ có Dạ gia mới có thể làm được.
Mục Thiên không có lên tiếng, rút kiếm thu kiếm, một mạch mà thành. . . cho vị Kiếm Đế này một cái chết thống khoái.
Tiếng cầu xin tha thứ tan biến, đổi lấy là khó có thể tin, mãi đến khi đầu lăn xuống đất.
- Xử lý một chút, ta nói chuyện với Uyển Nhiên.
Dạ Côn thấp giọng nói ra, đi vào trong nhà.
Mục Thiên nhìn bóng lưng Dạ Côn, hắn rất khủng bố.
Đi vào trong nhà, Dạ Côn trông thấy Uyển Nhiên quỳ gối trước linh vị Hồn Thí Thiên cầu nguyện.
Dạ Côn không có quấy rầy, chờ lấy. . .
- Đã chết rồi sao?
Uyển Nhiên bỗng nhiên nhu hòa hỏi.
- Đúng, chết rồi.
Uyển Nhiên khẽ thở dài một tiếng.
- Y là tới bắt ngươi, chuẩn bị mang ngươi về.
- Dạ Côn, ngươi là bằng hữu của phu quân, ngươi sẽ giúp ta sao?
Uyển Nhiên quay đầu nhìn Dạ Côn, ánh mắt rất yếu đuối, nàng là một nữ tử không có tu luyện, đụng phải chuyện như thế, cũng không biết nên làm gì.
Dạ Côn hơi sững sờ, không ngờ Uyển Nhiên lại nghĩ như vậy, cũng không tệ.
- Dĩ nhiên, chuyện của ngươi, chính là chuyện của ta.
Dạ Côn hứa hẹn.
- Cảm ơn Dạ Côn, ta muốn biết nguyên nhân cái chết của phụ mẫu, ta muốn biết chân tướng, đến lúc đó ta sẽ trở lại.
Uyển Nhiên cũng không phải thật sự rời đi, chẳng qua là tạm thời rời đi mà thôi, vì cha mẹ của mình.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, lựa chọn tạm thời đáp ứng:
- Được, đến lúc đó trở lại.
- Ngươi có mang ta đi không?
Uyển Nhiên đột nhiên hỏi.
- Đi đâu?
Dạ Côn nhất thời không có kịp phản ứng.
- Đối thoại vừa rồi ta đều nghe thấy.
Dạ Côn thầm nghĩ Uyển Nhiên thông minh, thế mà có thể minh bạch ý nghĩ của mình:
- Rất nguy hiểm. . . đến lúc đó ta sẽ tìm người giả trang ngươi, ngươi không cần phải đi mạo hiểm.
- Không sao, ta chỉ là muốn biết, vì sao.
Nhìn ánh mắt cố chấp của Uyển Nhiên, Dạ Côn cảm thấy Uyển Nhiên đúng là cô nương tốt, Hồn Thí Thiên đi quá sớm.
- Đến lúc đó rồi nói sau.
- Không, hiện tại ngươi đáp ứng ta."
Trời ạ, cố chấp như vậy sao?
- Được, ta đáp ứng ngươi.
Nghe Dạ Côn đáp ứng, Uyển Nhiên lộ ra vẻ tươi cười:
- Cảm ơn ngươi, Dạ Côn.
Dạ Côn chà xát mũi:
- Ta đã đáp ứng Hồn Thí Thiên, phải chiếu cố cho ngươi thật tốt.
Nhấc lên Hồn Thí Thiên, nụ cười trên mặt Uyển Nhiên trong nháy mắt liền biến thành mất mác.
- Uyển Nhiên, chúng ta đi trước đi, nơi này đã không phải chỗ an toàn.
Dạ Côn nghiêm túc nói, chỉ có Thái Kinh mới an toàn.
- Được.
Hơi kiểm lại một chút, ba người an vị trên thảm bay, hướng phía Thái Kinh bay đi.
Đoạn đường này Dạ Côn đều đang suy nghĩ, trên người Uyển Nhiên đến cùng có bí mật gì, làm cho đối phương hạ vốn gốc, mời Kiếm Đế tới bắt, nếu như mình không có ở đây, y đã thành công.
Nhưng bản thân Uyển Nhiên cũng không biết. . .
Trở lại Thái Kinh đã xế chiều, Mục Thiên đương nhiên trở lại Thiên La Viện, mà Dạ Côn mang theo Uyển Nhiên về nhà.
Dạ Tần thấy Dạ Côn dẫn Uyển Nhiên về nhà, rất là kinh ngạc, đại ca thật nói động Uyển Nhiên.
Chẳng qua là hiện tại Uyển Nhiên biến hóa thật là rất lớn, Dạ Tần nhìn thấy cũng xuất hiện thương hại chi ý.
- Đệ đệ, Uyển Nhiên sẽ ở lại nhà chúng ta một thời gian ngắn.
Dạ Côn khẽ cười nói.
- Hoan nghênh, ta đi chuẩn bị một gian phòng.
- Uyển Nhiên tới. . .
Nhan Mộ Nhi từ đằng xa đi tới, thấy Uyển Nhiên cũng rất vui vẻ, trước kia cũng có vài lần duyên phận gặp gỡ.
Dạ Côn cười nói:
- Mộ Nhi, nang mang Uyển Nhiên đi dạo một chút.
- Được rồi phu quân, bao ở trên người của ta.
Nhan Mộ Nhi đã được nghe nói đến chuyện của Uyển Nhiên, nữ hài kiên cường như thế, Nhan Mộ Nhi rất là bội phục, nếu như tiểu trọc đầu xảy ra chuyện không hay. . . mình khẳng định sẽ. . . sẽ. . .
Bị trầm cảm.
- Côn Côn, ra ngoài đi một vòng thế nào? Có cái gì cảm xúc?
Dạ Minh tùy tiện đi tới, vỗ vỗ bả vai nhi tử cười nói.
Dạ Côn cười khổ nói:
- Cha, lúc này mới ra ngoài bao lâu. . .
- Thật là đáng tiếc, cha còn tưởng rằng con sẽ đụng đại vận gì nữa chứ.
- Cha, đại vận không có đụng phại, thế nhưng lại xảy ra một chuyện.
Dạ Côn kể lại mọi chuyện một lần, khiến vẻ mặt Dạ Minh hơi ngưng trọng.
- Cha, con cảm thấy cái chết của phụ mẫu Uyển Nhiên, không đơn giản. . .
Dạ Côn nói ra suy nghĩ của mình.
Dạ Minh gật đầu nói:
- Đúng vậy, có thể phái một tên Kiếm Đế qua bắt người, rõ ràng bản thân Uyển Nhiên có một bí mật rất lớn.
- Cha, người nói gia gia có biết chuyện này không?
Dạ Côn cảm thấy gia gia có lẽ biết đến, chẳng qua là không nói ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận