Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 933: Mỹ Thực Côn Miểu

- Cũng đúng. . . nói không chừng mấy ngày các ngươi liền trở lại.
Diệp Ly ôn nhu nói, đôi mắt đẹp ẩn ý đưa tình nhìn Côn ca.
Giữa phu thê chỉ cần một cái ánh mắt liền biết muốn làm chuyện gì.
Ngày thứ hai, Dạ Côn liền đi tìm cha vợ đòi người, dĩ nhiên chính là Đấu Phù Thế, lần này đi Côn Miểu cũng phải tìm đến chỗ cực âm để chuẩn bị cho sau này.
Diệp Hoa đương nhiên thỏa mãn yêu cầu của con rể, hai nữ nhi đều đưa đi, đừng nói thuộc hạ.
Lần này chuyến đi đến Côn Miểu có tổng cộng bốn người, Dạ Côn cùng Dạ Tần, còn có Uyển Nhiên cùng Đấu Phù Thế.
Trước hết xử lý chuyện của đệ đệ, bởi vì bên kia không thể tới quá sớm, cho dù là Kiếm Đế, vừa đi vừa về tối thiểu cũng phải mấy tháng, đi sớm sẽ khiến cho cho người ta sinh ra nghi hoặc.
Mà Võ Thành Bảo cách Ba gia rất xa, cũng không có quan hệ quá lớn, cũng phải giúp Uyển Nhiên dịch dung một chút. . .
Đầu tóc bị cạo sạch, như vậy cải trang thành nam nhân thì không còn gì tốt hơn, thoạt nhìn vẫn rất thanh tú.
Ba ngày sau, bốn người đều đã chuẩn bị hoàn tất, Dạ Minh dùng tam đoạn của mình đưa bọn nhỏ đi Côn Miểu.
Nói thật, Dạ Côn chưa từng thấy qua tam đoạn của phụ thân, song khi gặp qua, cảm giác. . .
Thật điệu thấp.
Kiếm Dạ Minh chỉ có một chữ nhanh, sau khi đến tam đoạn liền hoàn mỹ thuyết minh chữ nhanh này, chẳng qua là đơn giản vạch phá không gian.
Điểm này rất giống với kiếm của Dạ Côn, cũng là thuộc tính không gian.
Chẳng qua là Dạ Minh thi triển tam đoạn mới xuất hiện loại hiện tượng này, mà Dạ Côn không có tam đoạn, cũng có thể vạch phá không gian, chỉ là không thể truyền tống mà thôi.
Càng trọng yếu hơn chính là, Dạ Minh vạch phá không gian không phải một mảnh đen kịt, mà là hiện ra cảnh vật đối diện, mặc dù có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng.
- Mọi chuyện cẩn thận.
Dạ Minh nhìn bọn nhỏ nhắc nhở nói ra, làm phụ thân, đương nhiên hy vọng hài tử có thể một mình đảm đương một phía, mình cũng không thể vĩnh viễn thủ hộ ở bên cạnh, hơn nữa bọn nhỏ cũng chưa chắc yếu.
Dạ Tần nhẹ nói ra:
- Cha, mẫu thân, hai người yên tâm đi.
Đông Môn Mộng nhẹ gật đầu, Trưởng Tôn Nhị cùng Tử Yên đứng ở bên cạnh, mắt lộ ra vẻ lo lắng.
Dạ Tần nhìn hai thê tử, còn có hài tử trong ngực các nàng:
- Chờ ta trở lại.
- Phu quân, chú ý an toàn.
Côn ca nhìn vợ của mình, cười nói:
- Trở về lại cho các nàng mang thai.
Hiện tại Côn ca xuất khẩu thành thơ, không tệ không tệ. . . trong nháy mắt chọc cho thê tử mặt đỏ tới mang tai, hờn dỗi không thôi.
- Đi thôi.
Dạ Côn thấp giọng nói ra, bước vào trước tiên, ba người theo sát phía sau.
Nguyên bản hoàn cảnh ấm áp, bỗng nhiên hàn phong nổi lên bốn phía, băng lãnh thấu xương, loại tương phản này thật khiến người ta không thích ứng.
Đối mặt với thời tiết đóng băng của Côn Miểu, đám người đã sớm chuẩn bị kỹ càng, Uyển Nhiên không có tu luyện, cho nên Đông Môn Mộng cho một viên thuốc, có thể chống cự loại lạnh lẽo này.
Bọn Dạ Côn cũng không cần đan dược, cường độ thân thể sẽ từ từ thích ứng.
- Địa phương cha truyền tống thật là hoang tàn vắng vẻ.
Dạ Côn nhìn bốn phía một lượt, khắp nơi đều là một mảnh trắng xóa, ngọn núi cao vút phảng phất phủ thêm ngân giáp.
Tuyết đọng dưới chân đã qua đầu gối, tuy nói gió đang thổi, nhưng cũng không có tuyết rơi. . .
- Nơi này thật đẹp.
Lần thứ nhất thấy cảnh tuyết như thế, Uyển Nhiên nhịn không được cảm khái.
Đúng vậy, mặc dù Thái Kinh có tuyết rơi, nhưng cũng chỉ một hồi. . . phong cảnh sẽ không giống hiện tại, hùng vĩ như thế.
Đấu Phù Thế nhỏ giọng nói ra:
- Đẹp thì đẹp đấy, nhưng vẫn rất nguy hiểm.
Ở cách đó không xa xuất hiện một cái hắc ảnh, bóng đen này đè ép thân thể, chậm rãi tiềm hành, con ngươi tản ra sự khát máu.
- Nơi này cũng có Hổ Điêu.
Dạ Côn nhịn không được thì thào nói.
Không sai, đúng là một đầu Hổ Điêu, toàn thân trắng nhung phảng phất hòa làm một thể với tuyết, là Bạch Hổ Điêu hiếm thấy.
- Loại Hổ Điêu này chất thịt khẳng định rất ngon.
Dạ Tần thì thầm một tiếng, giống như ăn điểm tâm chưa no.
Mà Hổ Điêu phát ra tiếng gầm nhẹ, nhìn bốn người trước mắt, nhân loại cuồng vọng loại thế mà xâm nhập địa bàn của mình, như vậy các ngươi sắp biến thành bữa ăn của Hổ gia.
Rống! ! !
A Lâm phiên dịch: Nhân loại, cho các ngươi mở mang kiến thức sự lợi hại của lợi trảo Hổ Điêu!
Hổ Điêu dùng ra một chiêu hổ đói vồ mồi, kéo ra huyết bồn đại khẩu.
Hống hống hống! ! !
Chỉ nghe tuyết nguyên vang lên tiếng rống giận dữ của Hổ Điêu, rất nhanh liền tan biến.
- Đại ca, ta đã nói thịt con Hổ Điêu này không tồi mà.
Chỉ thấy bốn người ngồi ở bên cạnh một dòng suối nhỏ, con Hổ Điêu vừa rồi bị gác ở trên kệ nướng, tràn ngập mùi thịt nướng.
- Đã lâu rồi không ăn thịt Hổ Điêu, hơn nữa còn là thịt Bạch Hổ Điêu.
Dạ Côn xé xuống một miếng thịt, chất thịt non tùng, thật là dễ chịu.
Tướng ăn của Uyển Nhiên rất nhu thuận, thế nhưng Đấu Phù Thế bên cạnh lại giống như sắp chết đói tới nơi.
- Vừa đến Côn Miểu liền có mỹ thực như thế, nơi này cũng không phải tệ như vậy.
Đấu Phù Thế sờ lên bụng cười nói.
Dạ Côn tò mò hỏi:
- Đấu thúc, nơi cực âm ở Côn Miểu là nơi nào?
Dựa theo bối phận, Côn ca vẫn phải gọi một tiếng thúc, Đấu Phù Thế không biết lớn hơn Dạ Côn bao nhiêu.
- Chờ một chút, để ta lấy la bàn nhìn thử.
Đấu Phù Thế đã không mô kim rất lâu rồi, lúc xuất ra la bàn, bên trên dường như còn phủ một tầng tro bụi, nhưng vẫn còn tốt, có thể vận chuyển.
- Đây là vật gì?
Dạ Tần nhìn thấy liền tò mò hỏi.
Đấu Phù Thế khẽ cười nói:
- Đây chính là một thứ phi thường ngưu bức, tầm long định huyệt, phát tài đều phải dựa vào thứ này.
Nói xong Đấu Phù Thế liền đứng dậy, nhìn kim đồng hồ ở giữa la bàn, la bàn đang xoay chầm chậm, phát ra tiếng vang nhỏ xíu.
Dạ Côn thấy Đấu Phù Thế nhíu chặt lông mày, cảm giác không thuận lợi như vậy.
Khẽ thở dài một tiếng, Đấu Phù Thế thu la bàn vào nói ra:
- Từ trường nơi này có hơi loạn, không định được. . . phải rời xa nới này mới có thể định.
- Từ trường là cái gì?
Uyển Nhiên tò mò hỏi.
- Ách. . . đây là thuật ngữ của chúng ta.
Đấu Phù Thế cười nói.
- Ồ.
- Không sao cả, vậy chúng ta đi Ba gia trước, Đấu thúc. . . chỗ cực âm liền nhờ ngài.
- Yên tâm đi, để ta lo.
Đấu Phù Thế tràn đầy tự tin, tìm chỗ cực âm vô cùng đơn giản.
Thịt Hổ Điêu con dư lại đương nhiên là đóng gói mang đi, loại thịt ngon này vẫn phải mang về cho mẫu thân cùng thê tử hưởng thụ một chút.
- Đại ca, ngươi biết Ba gia ở nơi nào không?
Dạ Tần tò mò hỏi.
- Hỏi một chút chẳng phải sẽ biết sao?
Dạ Côn giang tay ra.
Mọi người: ......
Dạ Côn xuất ra thảm bay, bốn người bay lên trời cao tìm kiếm, dù sao cổ tộc không dễ tìm, Đông Môn Mộng cũng không biết vị trí cụ thể của Ba gia.
Chỉ biết là Ba gia nằm ở tận cùng phía bắc của Côn Miểu, cho nên bay hướng bắc sẽ không sai.
Ở trên thảm bay, Dạ Tần nhìn phía dưới nhịn không được nói ra:
- Thời tiết Côn Miểu quá ác liệt, đều là một mảnh trắng xóa.
- Đúng vậy, người Côn Miểu kháng lạnh thật quá lợi hại.
Dạ Côn cũng cảm thán một tiếng, bay gần nửa canh giờ. . . phong cảnh phía dưới vẫn không có thay đổi, thậm chí có nhiều chỗ tuyết đọng càng dày đặc hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận