Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 601: Lại Chết Người

Dạ Côn nhìn những người trước mắt, cầm lấy bánh bao hung hăng cắn một cái, âm u nói ra:
- Tặc nhân chắc chắn phải chết!
Nói xong Dạ Côn liền rời khỏi.
Nhìn bóng lưng Dạ Côn, mọi người lần nữa hướng phía bóng lưng Dạ Côn cong xuống, toàn bộ Dạ gia, mọi người cũng không biết có thể tin tưởng ai, chỉ có hình ảnh Côn ca là chính phái.
Mặc dù nói cái chết của Dạ Trùng có ảnh hưởng rất lớn, thế nhưng sau khi dạ yến kết thúc cũng lưu truyền ra việc Côn ca dùng một bức tranh khiến sát thủ chi chủ thổ huyết.
Mà tên sát thủ chi chủ kia thế mà không thủ tín, kết quả bị Côn ca hủy đạo lực, còn bị ép ăn bức thiên cổ danh họa kia.
Chiêu này làm cho tất cả mọi người vỗ bàn tán dương không thôi, một bức họa ngưu bức như thế, Côn ca nói đút liền đút.
Ngoại trừ hai chữ.
Ngưu bức.
Đã không còn từ ngữ gì để hình dung Côn ca nữa.
Mà Dạ Côn vừa gặm bánh bao, vừa đi trên phố, nhìn bên cạnh treo đèn lồng màu trắng, trong lòng trĩu nặng...
Có đôi khi thật không biết mình nên tin ai đi.
Từng tốp Dạ gia quân chạy tới chạy lui, khí thế hùng hổ dọa người, phảng phất giống như muốn bắt tất cả mọi người tra hỏi vậy.
Lúc này Dạ Côn rất muốn tìm người tâm sự, giải tỏa phiền muộn trong lòng.
Côn ca tỉ mỉ nghĩ lại, bên trong Thái Kinh to lớn này, tựa hồ không có ai để mình tâm sự cả.
Thở dài một hơi, Côn ca liền muốn đi hoa trong lầu giải áp, ngược lại thê tử không có ở đây...
Lại nói, chẳng qua là đi uống hoa tửu, lại không làm chuyện gì.
Nhìn hoa lâu cao cao ở bên cạnh, Dạ Côn vẫn lựa chọn rời xa, dù sao trên tinh thần cũng không cho phép xảy ra chuyện như vậy.
Hổ thẹn với thê tử a.
Nếu như bây giờ có người tới kéo mình đi, như vậy có thể miễn cưỡng đi một chút.
Vừa nghĩ như thế, nội tâm cũng có hơi buông lỏng một chút.
Trong lúc Dạ Côn đang nghĩ lung tung, sau lưng lại truyền đến tiếng gầm thét:
- Tránh ra! Tránh ra! Tránh ra!
Dạ Côn quay đầu nhìn, là Dạ gia quân, tựa hồ còn có một tên phó tướng dẫn đường.
Tựa hồ đã xảy ra chuyện gì.
- Xảy ra chuyện gì?
Dạ Côn hướng phía phó tướng hỏi.
Phó tướng cũng nhận ra Dạ Côn, chắp tay nhẹ nói ra:
- Dạ công tử, mới vừa nhận được tin, Thỉnh Nhạc Phường phát sinh án mạng.
Thỉnh Nhạc Phường phát sinh án mạng?
Ai chết?
Không phải sứ thần Cổ U, thì chính là nữ hoàng.
Chẳng lẽ nữ hoàng chết rồi?
Xem ra ở trong lòng Côn ca, tựa hồ rất muốn nữ hoàng chết a.
Nhưng mà phó tướng kề sát bên tai Dạ Côn nhẹ nói ra:
- Chết là sứ thần Cổ U, Phan Đức.
Dạ Côn nghe xong sầm mặt lại, người chết là sứ thần Cổ U? Khốn kiếp!
Đây rõ ràng không muốn nhìn thấy hai nước giảng hòa, muốn kiếm chuyện!
- Chết như thế nào?
- Vẫn chưa biết, hiện tại đang đi qua.
- Được, cùng đi nhìn một chút.
- Vâng!
Dạ Côn đi theo Dạ gia quân đến Thỉnh Nhạc Phường, lúc này Thỉnh Nhạc Phường đã bị binh sĩ bao vây.
Thiên Trạch bên kia đông đến mức con kiến cũng chui không lọt, sợ sứ thần Thiên Trạch cũng ngỏm.
Dạ Côn hít một hơi thật sâu, hộ vệ bên trong biệt viện toàn bộ mất mạng, chết dưới kiếm, một kiếm đứt cổ, nói thế nào cũng là cao thủ cấp bậc Kiếm Hoàng.
- Cha.
Dạ Côn thấy thân ảnh trong đám người liền hô.
Dạ Minh nhìn nhi tử nhẹ gật đầu, đang cùng Đông Môn Mộng nói gì đó.
Dạ Côn đi tới, thấp giọng hỏi:
- Cha, sứ thần Cổ U kia chết như thế nào?
Sắc mặt Dạ Minh không hề tốt đẹp gì, Đông Môn Mộng tựa hồ cũng giống như vậy, một đêm không ngủ, khiến cho tinh thần hai người mỏi mệt.
- Chết dưới kiếm pháp.
Dạ Minh nhẹ nói ra.
Dạ Côn nhìn vẻ mặt cổ quái của phụ thân, có chút nghi hoặc, quyết định mình đi nhìn một chút.
Còn chưa đi vào trong nhà, một cỗ mùi hôi thối huyết tinh đã xông vào mũi, khó mà chịu nổi.
Mà khi Dạ Côn đi vào trong nhà, khóe miệng liền giật một cái.
Khắp nơi đều là thi thể, khủng bố như vậy?
Tên hung thủ này quá vô nhân tính!
Dạ Côn thối lui ra khỏi trong phòng, chuyện này khó khăn rồi đây.
Sứ thần bị phanh thây tại Thái Kinh, chuyện này giải thích thế nào? Đây không phải đang đánh mặt Cổ U sao...
Sứ thần đều bị người phân thây, Cổ U còn có thể nhìn được sao? Nếu như bọn họ không có hành động, như vậy liền sẽ trở thành trò cười.
Vì tôn nghiêm, trận chiến này phải đánh.
Nhưng mà đêm qua, tất cả binh lực đều đang tìm kiếm hung thủ, hoàn toàn không có để ý đến Thỉnh Nhạc Phường bên này.
Tạo thành sơ suất rất nghiêm trọng, để gian tặc đạt được mục đích.
Dạ Côn nhịn không được nhìn về phía biệt viện bên cạnh, nơi này phát sinh án mạng, Hoa Sa La không có khả năng không biết đi.
Thế mà không có ngăn lại.
- Ta vào cung trước.
Dạ Minh trầm giọng nói ra, cảm giác mọi chuyện không tầm thường.
Đông Môn Mộng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của phu quân, lo lắng nói ra:
- Phu quân, cẩn thận thân thể, đừng để mệt chết.
- Ừm, ta biết, nàng về nhà nghỉ ngơi trước đi, đều theo ta cả đêm.
Dạ Minh cười cười, an ủi thê tử, sau đó liền rời đi trước.
Dạ Côn hướng phía mẫu thân hỏi:
- Mẫu thân, tra xét một đêm có phát hiện gì không?
- Không có, hiện tại chỉ có thể nói là Dạ Trùng bị ngộ hại ở bên ngoài hoàng cung.
- Thực lực tên hung thủ này, nhất định là Kiếm Tôn.
Dạ Côn đánh giá nói ra.
Đông Môn Mộng cũng rất tán đồng điểm này, dù sao chưởng viện là Kiếm Đế, bị một chưởng vỗ dậy không nổi, tối thiểu cũng phải là Kiếm Tôn mới làm được.
- Bên trong Thái Kinh sương mù nồng nặc, hiện tại sứ thần Cổ U lại bị phanh thây, Cổ U bên kia sẽ không từ bỏ ý đồ.
Dạ Côn sờ lên cái cằm, thấp giọng nói ra:
- Mẫu thân, người nói đây có phải là một loại chuyển di ánh mắt hay không?
- Có ý gì?
- Nếu như Thái Kinh cùng Cổ U đại chiến, liền không rảnh đi quản những chuyện này?
Dạ Côn xem chừng nói ra.
- Có lẽ đi, thế nhưng dạ yến đêm qua, sứ thần rõ ràng đã tỏ thái độ muốn đàm phán, có lẽ y chết, là có người không muốn đàm phán đi.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, quả thật như thế, tại Thái Kinh, vẫn phải có người muốn khai chiến.
Tỉ như đệ đệ, y là thuộc phái muốn khai chiến.
Có lẽ là gia gia phái người làm cũng không chừng, đến cùng là ai đang khuấy động phong vân, không thể yên tĩnh một chút à?
Vì sao Côn ca đi tới đâu, các ngươi liền muốn kiếm chuyện tới chỗ đó.
Côn ca nổi giận lên, liền không động não với các ngươi, vung tay chém một phát, vận khí tốt, có lẽ sẽ chặt trúng.
- Mẫu thân, về nhà ngủ một giấc đi.
Nhìn mẫu thân hơi mệt, Dạ Côn lo lắng nói ra.
Đông Môn Mộng cười cười:
- Được, nghe con trai của ta.
- Trên đường cẩn thận.
- Yên tâm, không ai có thể động mẫu thân con.
Nói xong Đông Môn Mộng còn vươn ba ngón tay.
Dạ Côn thấy nụ cười đắc ý của mẫu thân, còn có thủ thế kia, khóe miệng giật một cái...
Chẳng lẽ mẫu thân đã hiểu tam đoạn???
Lúc nào? Nhanh như vậy?
Không phải nói tam đoạn rất khó sao... mấy lão đầu tử kia đều không ngộ ra được, mẫu thân còn trẻ như vậy đã làm xong, còn có để cho người ta sống hay không.
Mẫu thân trở nên lợi hại, trong lòng Dạ Côn cũng yên tâm, ít nhất không cần lo lắng cho mẫu thân.
Nhìn biệt viện bên cạnh, Dạ Côn không có ý định đi tìm Hoa Sa La, nơi này nhiều người lắm, nói không chừng còn có tai mắt đang ở bên cạnh quan sát mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận