Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 475: Không Giả Bộ Nữa

Ba nam nhân này đều là chậu đã có hoa.
Tại Thiên Trạch, mặc dù nam nhân không có địa vị, nhưng rất nổi tiếng, không giống Thái Kinh, còn sẽ có nam nhân không lấy được thê tử.
Nếu như các nam nhân biết, Thiên Trạch còn có chuyện tốt như vậy, nhất định sẽ không quản ngàn dặm xa xôi chạy tới.
Nhưng đối với người bình thường mà nói, muốn đến Thiên Trạch, chỉ sợ đi cả đời cũng không tới được.
Cho dù dùng phi thuyền, vậy cũng phải bay mấy chục năm.
- Tỷ phu... không... tỷ tỷ... bây giờ chúng ta làm gì?
Diệp Lưu lập tức sửa lại, nếu để cho tỷ phu xuất hiện ở đây, sợ rằng sẽ bị tranh đoạt, nói không chừng sẽ dẫn phát Thiên Trạch nội chiến.
Dạ Côn nhìn xung quanh một chút, thấp giọng nói ra:
- Chúng ta đi quán rượu ăn cơm trước, quán rượu chính là nơi có nhiều tình báo nhất.
- Tỷ tỷ thật thông minh ~
- Đương nhiên.
Dạ Côn dịu dàng nói ra.
Phệ Nguyên Thú toàn thân tê rần, Côn ca, ngươi có thể nói chuyện cẩn thận hay không, đừng như vậy a.
Đi ở phía trên cầu vồng, Dạ Côn cảm giác rất mới lạ, thỉnh thoảng có thể trông thấy binh sĩ tuần tra.
Chẳng qua binh sĩ đều là nữ, tư thế hiên ngang, rất có mùi vị.
Có thể nói, nơi này nữ nhân ra cửa làm việc, nam nhân làm nội trợ.
Toàn bộ Linh Đô, nam nhân đúng là quá ít, Dạ Côn cảm giác mình mặc nữ trang quả thật không sai.
Rất nhanh, Dạ Côn tìm được một cái quán rượu tương đối lớn, người cũng rất nhiều... xuất nhập đều là nữ nhân.
Tình cờ có thể trông thấy nữ nhân mang theo nam nhân, biểu tình kia ngưu bức không biên giới.
Phảng phất đang nói, thấy không, lão nương có nam nhân, các ngươi có sao?
Mà nam nhân kia, thật quá thảm rồi, đi theo phía nữ nhân, giống như một món đồ vật để người khoe khoang vậy.
Đi vào quán rượu, bên trong khá thanh tịnh, các nữ nhân ưu nhã ăn uống, thỉnh thoảng nói nhỏ vài câu.
Chuyện này không giống với những gì Dạ Côn nghĩ.
Không phải nên ồn ào náo sao? Đạp ở trên ghế thổi ngưu bức sao?
Đây đều là chuyện nam nhân làm, nữ nhân làm sao có thể làm...
Hơn nữa nói chuyện đều là nhẹ giọng thì thầm, Dạ Côn có chút bó tay rồi.
Con đường tìm mẹ thật là khó khăn tầng tầng.
Mặc dù bớt một chút phiền toái, nhưng Dạ Côn cảm thấy không hề tốt đẹp gì, chưa quen cuộc sống nơi đây.
Đột nhiên, Dạ Côn lại nghĩ tới một chỗ.
Hoa lâu!
Hoa lâu cũng không khác quán rượu, nơi đó có tiền liền có thể mua được hết thảy tình báo, mặc dù lão sư rời đi, nhưng cho mình không ít kim phiếu, đủ cho mình tiêu xài.
- Lưu Nhi, một chút nữa chúng ta đi hoa lâu.
- A... "
- A cái gì a, có ngoan hay không.
- Được rồi...
Diệp Lưu hơi hơi cúi đầu.
Có thể bá khí ở trước mặt Diệp Lưu như thế, cũng chỉ có Côn ca, khi dễ Lưu Nhi quả thật quá vui.
Đối với thức ăn Thiên Trạch, Dạ Côn cũng phục... đều là món ngọt!!!!!!
Một chút muối cũng không có, khẩu vị Thiên Trạch thật không hợp với hắn, còn không bằng Ngũ Nhạc... côn trùng kia ăn rất giòn.
Ăn một chút, Dạ Côn đã sắp bị ngọt chết rồi.
Diệp Lưu cũng giống như vậy.
Phệ Nguyên Thú đang nôn khan.
Rời khỏi quán rượu, Dạ Côn cảm thấy, vẫn là đi hoa lâu ăn nhẹ.
Linh Đô quả không không nhỏ, không thể dùng từ lớn để hình dung... giống như vĩnh viễn không có điểm dừng vậy.
Ở bên ngoài thoạt nhìn cong cong, thế nhưng đi ở bên trong lại bằng phẳng, rất thần kỳ.
Đi một hồi, Dạ Côn rốt cục nhìn thấy một cái tháp lâu.
Treo Hồng Tú Cầu, đây nếu như không phải hoa lâu, Côn ca liền tháo đầu xuống.
- Lưu Nhi, xem, hoa lâu.
Diệp Lưu trợn trắng mắt, nhất định phải trở về nói cho tỷ tỷ nghe, tỷ phu đi dạo hoa lâu, còn mang theo em vợ đi cùng.
Trước cổng hoa lâu tụ tập... vô số nữ nhân...
Chuyện này khiến Dạ Côn có hơi nghi hoặc, hơn nữa tên của hoa lâu rất vang dội, Nam Nhân Duyên.
Mé...
- Các vị cô nương, chớ có nóng vội, an tâm xếp hàng.
Một tên tú ông dịu dàng hô.
- Lão nương có tiền! Còn không cho phép tiến vào! Không có vương pháp! Cẩn thận ta bẩm báo nữ hoàng!
- Nữ hoàng không phân phối nam nhân, những cô nương chúng ta chỉ có thể tới hoa lâu chơi đùa.
- Nhanh tránh ra! Lão nương muốn vào tìm nam nhân!
Không khí hiện trường một thoáng liền bạo phát.
Dạ Côn nuốt một ngụm nước bọt, đây cũng quá hung tàn, nếu như mình bại lộ thân phận, sợ rằng sẽ bị những nữ nhân này phân ra...
Bất quá đối với chế độ nơi này, hắn vẫn rất kinh ngạc, nam nhân thế mà ít đến mức cần nữ hoàng tới phân phối.
Sao không thấy Thái Kinh đến phân phối thê tử nhỉ?
Phải kiến nghị với gia gia một chút mới được, đề xướng loại chế độ này.
- Tỷ tỷ, hay là chúng ta đi thôi.
Diệp Lưu đã không chịu nổi, giống như Nữ Nhi Quốc vậy.
Dạ Côn quyết định đi tìm nữ hoàng tâm sự, nơi này thật không chơi nổi, hỏi nữ hoàng một chút xem nàng biết Kiếm Sơn ở nơi nào không.
Nghe nói hoàng cung ở trên đỉnh cầu vồng, Dạ Côn mang theo Diệp Lưu đi lên, thật không còn biện pháp nào.
Đột nhiên, Dạ Côn đi qua một phiên chợ.
Rất nhiều nữ nhân đều tụ tập ở bên trong, tựa hồ đang chờ.
Chỉ thấy một đội nữ binh mang theo năm tên nam nhân chậm rãi đi tới, tướng mạo năm tên nam nhân bình thường, thế nhưng những nữ nhân này nhìn thấy, liền...
- Số 1580!
Chỉ thấy một nữ đội trưởng cầm lấy thẻ số la lớn.
- Ta... ta... là ta...
Một nữ nhân trong đám người hưng phấn hô.
- Đây là ngươi.
Nữ nhân nhất thời lộ ra nụ cười quỷ dị, thấy tên nam nhân kia lộ ra vẻ kinh khủng.
Dưới sự hâm mộ của đám nữ nhân bên cạnh, nữ nhân này, mang theo nam nhân được phân phối về nhà.
Nhưng mà còn có bốn ngưới đứng đấy, xung quanh dao động...
Dạ Côn rốt cuộc minh bạch câu nói kia của lão sư, tại Thiên Trạch... nếu như không đóng giả nữ nhân, đi tới chỗ nào đều sẽ có phiền toái.
- Tỷ tỷ, chúng ta tranh thủ thời gian tìm Kiếm Sơn đi.
- Ài, Lưu Nhi à... ta cũng rất muốn.
Dạ Côn than thở, không nghĩ nhiều, trực tiếp lấy ra thảm bay... dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bay thẳng đến hoàng cung.
Không bao lâu, trước mắt Dạ Côn hiện ra một tòa cung điện hoa lệ, giống như thủy tinh.
Tất cả cung nữ.. không...
Ở bên ngoài nam nhân thưa thớt, thế nhưng trong cung, đều là nam nhân đang xử lý hoa hoa thảo thảo, căn bản không nhìn thấy cung nữ.
Nếu có nữ, vậy khẳng định chính là đại quan.
Dạ Côn cùng Diệp Lưu trực tiếp hạ xuống cung điện lớn nhất...
Nữ sĩ binh xung quanh đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lập tức cầm trường thương trong tay chỉ hướng Dạ Côn cùng Diệp Lưu.
- Ta tìm nữ hoàng các ngươi.
Dạ Côn từ tốn nói.
- To gan! Nữ hoàng há là người các ngươi muốn gặp là có thể gặp, bắt lại!
Dạ Côn thật sự không chịu được Thiên Trạch, xoa chiếc nhẫn trong tay.
Một cỗ khí tức kinh khủng ầm ầm hạ xuống, Hỏa Long ửng đỏ trên bầu trời vọt vào trong tay Dạ Côn.
Hỏa Vân Phần Thiên xuất hiện ở trong tay Dạ Côn.
- Ta tìm nữ hoàng của các ngươi!
Dạ Côn lạnh giọng nói ra.
Không giả vờ nữa, ngả bài, lão tử có Thần Kiếm!
- Thần Kiếm!
Nữ binh xung quanh đều lộ ra vẻ khiếp sợ không gì sánh nổi, trực tiếp quỳ gối ở trước mặt Dạ Côn.
Dạ Côn cùng Diệp Lưu liếc nhau một cái, tình huống gì? Các ngươi có cần quỳ xuống sảng khoái như vậy hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận