Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 497: Chuẩn Bị Đến Thánh Thiên Gia

- Hai người bọn họ bội phản không phải chuyện ngày một ngày hai, đã nguy hại đến tồn vong của gia tộc, nhất định phải giải quyết hết, còn phải bắt lấy người ở sau lưng bọn họ, đáng tiếc người ở sau lưng bọn họ rất biết ẩn giấu, không có để lộ ra tin tức.
Đông Môn Trí Bác than nhẹ một tiếng, mặc dù đã bắt hai vị ca ca, nhưng vẫn tương đối tiếc hận.
Hơn nữa còn không biết người sau lưng muốn lấy Hình Kiếm làm gì.
Đây chính là năm thanh Hình Kiếm, uy lực còn mạnh hơn tam đoạn mấy phần, cho dù đã nứt ra, nhưng ít nhất vẫn có thể phát huy ra lực lượng lần cuối cùng.
- Ông ngoại, có đối tượng hoài nghi hay không? Làm ra chuyện như vậy, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.
Dạ Côn âm u hỏi, phát hiện mình đi tới chỗ nào, đều có thể gặp âm mưu, luôn có cảm giác âm mưu là một cơn gió luôn đồng hành cùng hắn.
- Côn Côn, người người đều muốn làm Thiên Trạch Kiếm Sơn, chỉ cần có cơ hội, bọn họ sẽ không tiếc đại giới.
Đông Môn Trí Bác khẽ cười nói, hài tử còn nhỏ, làm sao có thể lý giải đạo lý trong đó được.
Côn ca cũng không nhỏ, thê tử đều đã có ba người, hài tử có hai đứa, chẳng qua là hiện tại còn chưa biết mà thôi.
Dạ Côn nghe xong cũng hiểu rõ, lão đại nào có dễ làm như thế?
Lão đại không dễ làm, ai ai cũng nhớ thương vị trí của ngươi, chỉ cần hơi lộ ra sơ hở, liền sẽ đuổi ngươi xuống.
Điểm này, Trưởng Tôn Ngự đã biểu hiện ra rất đầy đủ.
Đông Môn Trí Bác cười khẽ một tiếng:
- Kỳ thật Hình Kiếm không còn, đối với mẫu thân con mà nói cũng là một chuyện tốt, việc thông gia đã không còn quan trọng nữa.
Đông Môn Mộng cười cười, chuyện thông gia đã được giải quyết.
Thế nhưng hiện tại vấn đề lại tới.
Vấn đề từ hôn giải quyết như thế nào?
- Hiện tại phải suy nghĩ giải quyết vấn đề từ hôn, đoán chừng sẽ khá phiền toái.
Đông Môn Trí Bác âm u nói ra, Thánh Thiên gia cũng không phải gia tộc nhị lưu tam lưu, huống hồ từ hôn, đó chính là đang đánh mặt Thánh Thiên gia, Thánh Thiên gia nhất định sẽ không để chuyện như thế xảy ra.
Chuyện từ hôn, chỉ sợ còn phức tạp hơn chuyện ngày hôm nay.
- Con đến Thánh Thiên gia một chuyến.
Đông Môn Mộng nhẹ nói ra, loại chuyện từ hôn này, chỉ có thể để đương sự tới giải quyết.
Đông Môn Trí Bác hỏi:
- Thánh Thiên gia sẽ đáp ứng yêu cầu của con sao?
- Không đáp ứng, cũng phải đáp ứng.
Dạ Côn ngồi ở bên cạnh nhẹ nói ra.
Đông Môn Mộng lập tức cười duyên nói:
- Cha, thấy không, con có nhi tử làm chỗ dựa, con còn sợ cái gì.
Đông Môn Trí Bác cũng bị chọc cười, từ hôm nay xem ra, đứa ngoại tôn này thật có chút bản lãnh, thế nhưng cũng không có khoa trương giống như nữ nhi nói.
Côn ca chẳng qua là điệu thấp, không có triển lộ ra mà thôi.
Chọc Côn ca nổi giận lên, không ai có thể ngăn cản được.
Bất quá Đông Môn Trí Bác cũng cảm thấy cháu dâu rất lợi hại, nhất là cái Phá Viêm Thương kia, tựa hồ do một loại đạo lực hóa thành.
Cho nên có thể vô hạn sử dụng, nhưng đoán chừng theo số lần sử dụng, uy lực cũng sẽ giảm dần.
Bất kể nói thế nào, cháu dâu thật rất mạnh, còn hiếu thắng hơn ngoại tôn, con mèo kia cũng rất cường đại, tựa hồ một loại Hung thú Hồng Hoang.
Phệ Nguyên Thú chính là Hung thú thuần chủng, hoàn toàn khác biệt với Yêu.
Cho nên Phệ Nguyên Thú cũng không thể hóa thành hình người, nhưng Dạ Côn phát hiện, Phệ Nguyên Thú lại là mẫu...
Chậc chậc chậc, một con mèo cái thích được vuốt ve.
Ăn xong bữa cơm, Đông Môn Trí Bác liền rời đi xử lý sự tình, Đông Môn Khổng cùng Đông Môn Chí phạm phải tội ác như thế, xử tử là chuyện không thể bình thường hơn được.
Về phần người nhà của bọn họ, Đông Môn Trí Bác vẫn lưu lại thể diện, cũng không truy cứu gia đình.
- Mẫu thân, lúc nào chúng ta xuất phát đi Thánh Thiên gia?
Dạ Côn tò mò hỏi, Thánh Thiên cách nơi này hẳn rất xa đi.
Đông Môn Mộng uống một ngụm trà do Diệp Lưu đưa tới, nhẹ nói ra:
- Chờ sau khi gia tộc ổn định liền đi.
- Ồ, vậy Thánh Thiên Thành bên ngoài nên xử lý như thế nào? Y nhìn thấy không ít thứ.
Dạ Côn cảm thấy Thánh Thiên Thành biết quá nhiều, sợ rằng sẽ không tốt.
Đông Môn Mộng nhéo nhéo khuôn mặt Dạ Côn:
- Tiểu Côn Côn, trước kia con không phải như vậy.
- Mẫu thân, ở huyện Thái Tây, chúng ta có thể vô ưu vô lự, thế nhưng chúng ta ra ngoài gần một năm, trong một năm này phát sinh quá nhiều chuyện, không phải là nhi tử trở nên tàn nhẫn, mà là nhi tử nhất định phải tàn nhẫn, nếu như không tàn nhẫn, chúng ta liền sẽ bị người khác khi dễ.
Dạ Côn âm u nói ra, làm sao không nhớ tới những tháng ngày kia, thế nhưng hiện tại là không thể nào.
Đông Môn Mộng khẽ thở dài một tiếng:
- Côn Côn, mẫu thân hiểu, nhưng mẫu thân vẫn hy vọng con bảo trì tâm tính, đừng để tâm ma quấn thân, vạn sự đều phải tỉnh táo, có biết không?
- Vâng, con biết rồi.
Dạ Côn ngoài miệng đáp ứng, cũng có thể làm được, nhưng chỉ cần liên lụy tới người nhà của mình, Dạ Côn liền vô phương giữ tỉnh táo.
- Hôm nay con cũng mệt rồi, nghỉ ngơi thật tốt đi, mẫu thân còn phải giúp ông ngoại con xử lý một chút chuyện.
Đông Môn Mộng đứng dậy khẽ cười nói.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, đưa mắt nhìn mẫu thân rời đi.
Diệp Lưu đứng ở bên cạnh Dạ Côn, nhẹ nói ra:
- Phu quân, nếu ngươi không hạ thủ được, liền để cho ta tới đi.
Dạ Côn nhẹ nhàng nắm chặt tay Diệp Lưu:
- Lưu Nhi, loại chuyện giết người này, không phải chuyện nữ hài các nàng nên làm.
- Không thể thả Thánh Thiên Thành trở về, chuyện này sẽ gây bất lợi cho nhà mẫu thân.
Diệp Lưu nhẹ nói ra, hiện tại Thần Chi Tam Đoạn xem như đòn sát thủ của Đông Môn gia, nếu như chuyện này lộ ra, vậy Đông Môn gia liền trần trụi, người người đều biết.
Hơn nữa Đông Môn gia phát sinh đại sự, nhất định sẽ phong sơn một đoạn thời gian.
Dạ Côn ôm Diệp Lưu đặt ở trên đùi, chuyện này khiến Diệp Lưu vừa rồi còn làm mặt lạnh lập tức đỏ mặt:
- Để ta tới xử lý là được.
- Ừm, biết.
Diệp Lưu hơi hơi khuynh đảo ở trong ngực Côn ca, bộ dáng rất nghe lời.
Cũng may Diệp Hoa không nhìn thấy, nếu nhìn thấy, khẳng định sẽ bị giận đến thổ huyết, cứ hai đứa con gái bảo bối, đều bị Côn ca ủi.
- Đi, chúng ta đi ngủ đi.
Diệp Lưu một mặt ngượng ngùng, bị Dạ Côn nắm tay, dáng vẻ sắp bị sủng hạnh, rất mê người a ~
Thánh Thiên Thành ở ngoài phòng lúc này rất thấp thỏm, vừa rồi cũng ý thức được vấn đề của mình, mình biết quá nhiều...
Đông Môn gia rất có thể sẽ giết mình diệt khẩu!
Không phải có thể, đây là nhất định sẽ giết mình diệt khẩu...
Làm sao bây giờ... con mèo này còn ở trên vai, căn bản chạy không thoát.
Chẳng lẽ chỉ có thể đứng ở chỗ này chờ chết sao?
Hiện tại bọn hắn còn chưa kịp phản ứng, chờ phản ứng lại, liền thật xong.
Thánh Thiên Thành hít một hơi thật sâu, giả vờ ngã trên mặt đất.
Phệ Nguyên Thú nguyên bản đang híp mắt ngủ, cảm giác được liền nhảy dựng lên, sau đó nhìn Thánh Thiên Thành "té xỉu".
Đối với loại té xỉu này, Phệ Nguyên Thú có một loại biện pháp gọi y thức dậy.
Oạch ~
Phệ Nguyên Thú liếm liếm vuốt mèo tỏa ra ngân quang lóng lánh, Thánh Thiên Thành dĩ nhiên nghe thấy được, trong lòng đột nhiên chìm xuống.
Đáng chết!
Phốc phốc!
Vuốt mèo đâm vào đùi Thánh Thiên Thành.
Thế nhưng Thánh Thiên Thành thế mà mặt không đổi sắc, phần nghị lực này thật khiến người ta khâm phục.
Phệ Nguyên Thú sửng sốt một chút, chẳng lẽ thật đã ngất đi?
Phốc phốc... phốc phốc... phốc phốc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận