Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 734: Tiết Khánh Nguyên

Lão gia đi nơi nào... ta sao biết được... buổi sáng hôm nay lão gia đã không thấy tăm hơi, đến bây giờ vẫn chưa có trở lại.
Nhưng lão gia còn có thể đi nơi nào? Cũng chỉ có thể đến hoa lâu mà thôi.
Làm một tên thủ hạ trung thành, lúc này sao có thể bán đứng lão gia, cho dù bị đánh chết, cũng sẽ không lộ ra hành tung của lão gia, mặc kệ bị phu nhân tra tấn ra sao.
- Thiên Thiên à, ta thấy hôn sự của ngươi cùng Lưu Lăng sắp không được.
Đông Môn Mộng sờ lên móng tay của mình, từ tốn nói.
- Lão gia hẳn đã đi uống hoa tửu.
Nếu như Dạ Minh nghe thấy, trong lòng nhất định sẽ rất vui mừng, không hổ là hảo huynh đệ đi theo lão tử từ nhỏ, phản bội đều không chớp mắt một cái, chỉ hỏi ngươi một câu, Trương Thiên Thiên! Lương tâm của ngươi có đau không, vì một nữ nhân, bán rẻ lão gia ta.
Dạ Côn cùng Dạ Tần khẽ thở dài một tiếng, cảm thấy cũng không có gì.
Chuyện thường ngày mà thôi.
Cha hẳn đã quen thuộc.
- Côn Côn, cha vợ ngươi đi đâu rồi?
Liên Hàn bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
Dạ Côn sửng sốt một chút, trong đầu điên cuồng vận chuyển, lúc này nên bảo vệ cha vợ, hay là bán cha vợ đây.
- Đại ca, đánh là thương mắng là yêu, cha nói.
Dạ Tần hướng phía đại ca nói nhỏ một tiếng.
Dạ Côn cảm thấy có đạo lý, hiện tại bọn họ thiếu khuyết cái gì, chính là thiếu khuyết trao đổi.
Đánh chửi cũng là một loại trao đổi.
- Hẳn đang ở cùng với cha con.
Dạ Côn chững chạc đàng hoàng bán đứng cha vợ, giờ nào việc nấy, đây mới gọi là hữu dũng hữu mưu.
Dạ Tần giơ ngón tay cái lên, không hổ là con rể tốt.
Dạ Côn biểu thị là như vậy (?? ω?? )
Làm con rể cũng khó khăn lắm.
Liên Hàn nghe xong vẻ mặt cũng không thay đổi, thế nhưng ánh mắt càng lạnh.
- Có hứng thú cùng ta đi bắt người không?
Đông Môn Mộng hướng phía Liên Hàn mời, dù sao đây là một chuyện vô cùng thú vị.
- Vốn là không có, thế nhưng phải đi hoa lâu mở mang một chút.
Liên Hàn ra vẻ không thèm để ý, nhưng kỳ thật hận không thể lột da Thượng Hiên, ngươi thế mà đi loại địa phương như hoa lâu! Ngươi còn là người quân chủ kia sao? Không ngờ sau khi ngươi chết, càng tệ hại hơn!
Dạ Côn cùng Dạ Tần liền nhìn hai người rời đi, cảm giác chút nữa sẽ xuất hiện bảo táp.
Nhân sinh khổ đoản, cần gì phải đi đường tắt.
Nhất là cha vợ, đã chết qua một lần, chẳng lẽ còn muốn chết thêm một lần sao.
Không đúng, hẳn là... ngược lại đều chết qua một lần, căn bản không cần sợ.
- Phu quân, không đi giúp cha sao?
Trưởng Tôn Nhị nhẹ giọng hỏi.
Dạ Tần nhẹ nói ra:
- Đồng mưu phạm tội, không dám nhận a.
Dạ Côn yên lặng nhẹ gật đầu, lúc này không đếm xỉa thì tốt hơn.
Trước đó cha dẫn theo Liệt Cốt đi hoa lâu, hiện tại dẫn theo cha vợ đi hoa lâu, cha thật quá xấu rồi.
Có bản lĩnh cũng làm hư người cha vợ còn lại của Côn ca, Côn ca liền sẽ bội phục cha sát đất, có thể dẫn theo hai ngươi cha vợ ngưu bức như vậy đi hoa lâu chơi, nếu như không có bản lĩnh, tuyệt đối không làm được.
Hai canh giờ sau, Dạ Côn cùng Dạ Tần nguyên bản ngồi ở trong hoa viên nói chuyện phiếm, đột nhiên nghe thấy cửa lớn phát ra tiếng "Bành".
Bão tố đến rồi!
Hai huynh đệ lập tức nhìn thấy lão cha đồi phế, còn có Thượng Hiên không biết làm sao.
Thế mà có thể khiến mẫu thân tốn hai canh giờ mới tìm được, cha có tiến bộ.
Trước kia trên cơ bản đều là trong vòng nửa canh giờ, xem ra cha đã xuất ra tuyệt chiêu áp đáy hòm, bất quá kết quả vẫn rất thảm.
Nhìn hai người bọn họ uống đến không biết trời đất.
Dạ Côn cùng Dạ Tần liếc nhau một cái, hoa lâu hoa tửu rất thú vị ư? Có khác rượu ở trong nhà uống sao?
Nếu Dạ Minh biết liền sẽ hừ lạnh một tiếng, mao đầu tiểu tử đúng là mao đầu tiểu tử, căn bản không biết mùi vị ở trong đó, chờ ngươi đến cái tuổi này của cha, liền biết đến hoa lâu uống rượu là như thế nào!
Đó chính là uống bầu không khí có biết không, lông còn chưa mọc đủ, làm sao có thể cảm nhận được loại dục tiên dục tử kia.
Nhìn cha cùng cha vợ dồn dập bị mang đi, Dạ Côn lắc đầu, cần gì chứ...
Sống sót không tốt sao...
Rất nhanh, Dạ Côn cùng Dạ Tần chỉ nghe thấy tiếng kêu thê thảm, thậm chí còn phát ra từ hai hướng khác nhau, thật thú vị.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hiện tại mẹ vợ trông coi cha vợ, nói rõ còn không có từ bỏ cha vợ, xem ra đã có một khởi đầu không tệ.
Dù sao giữa bọn họ còn có tình cảm, bằng không thì mẹ vợ làm sao có thể một mực trông coi, đáng tiếc cha vợ người toàn cơ bắp, bằng không sớm đã có thể tiêu tan hiềm khích lúc trước.
- Phu quân, đại ca, các ngươi trò chuyện, chúng ta đi nấu cơm.
Tử Yên một bên nhẹ nói ra.
- Vất vả đệ muội.
Dạ Côn cười nói.
Dạ Tần yên lặng nhẹ gật đầu.
Tử Yên thấy Dạ Tần thế mà gật đầu, trong lòng càng vui vẻ, đây là lần thứ nhất phu quân đáp lại mình...
Trong lòng lập tức vui mừng không thôi, thật quá tốt rồi...
Nhìn hai đệ muội rời đi, Dạ Côn thấp giọng hỏi:
- Đệ đệ, mẹ vợ của ta đều lựa chọn tha thứ, ngươi cũng cần phải tha thứ mới được.
Dạ Tần nghe xong không có lên tiếng, Dạ Côn cũng không có thuyết phục, có đôi khi khuyên một lần là đủ rồi, lại khuyên sẽ không có tác dụng.
- Đại ca, đã sắp đến Tiết Khánh Nguyên, hẳn sẽ không xảy ra chuyện đi.
Dạ Tần rất dời chủ đề, không muốn nói chuyện này.
Dạ Côn chống đỡ cái cằm, nhìn bầu trời Thái Kinh nói ra:
- Sẽ không có chuyện gì đâu, người muốn kiếm chuyện chết cũng đã chết, bắt cũng đã bắt.
- Đại ca, chúng ta không thể thư giãn, ta cảm giác Tiết Khánh Nguyên vẫn sẽ xảy ra chuyện.
Nghe đệ đệ nói như vậy, Dạ Côn nhíu mày:
- Đệ đệ, có phải cảm giác được cái gì rồi hay không?
- Có một loại cảm giác xấu, cảm giác... hết thảy đều quá thuận lợi.
Dạ Tần cười khổ một tiếng, có đôi khi quá thuận, cũng không phải chuyện tốt.
- Quá thuận lợi?
Dạ Côn nói nhỏ một tiếng, cảm giác từ sau khi bắt hai tên thiếu gia kia, mọi chuyện liền rất thuận lợi, dù sao từ trong miệng bọn họ gõ ra rất nhiều tình báo hữu dụng.
Dạ Tần không nói chuyện.
- Đệ đệ, chúng ta vẫn không thể phớt lờ, nên làm vẫn phải làm tốt.
Dạ Côn nhẹ nói ra, cũng không biết người nhà hai tên thiếu gia kia lúc nào đến, sẽ không có xung đột với kế hoạch của mình đi.
Nếu như không đến, vậy mình phải một mực chờ bọn chúng tới sao?
- Đại ca, nếu như những người kia đến ngay vào Tiết Khánh Nguyên, có thể...
Dạ Tần nói lo lắng trong lòng ra.
Dạ Côn cảm thấy đệ đệ nói chuyện này, không phải là không có lý.
Nếu quả thật tới vào Tiết Khánh Nguyên, chỉ sợ sẽ có chút vướng bận.
- Hẳn sẽ không trùng hợp như vậy đâu.
Dạ Côn nhẹ giọng nói nhỏ.
Dạ Tần thở phào một cái:
- Chúng ta cũng cần phải chuẩn bị sẵn sàng, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Dạ Côn cười vỗ vỗ bả vai đệ đệ:
- Cho dù vạn nhất, vậy cũng không cần phải sợ.
Nhìn nụ cười của đại ca, Dạ Tần cũng cười cười, nói cũng đúng... có đại ca ở đây, không cần sợ.
Hơn mười ngày rất nhanh liền trôi qua.
Hôm nay chính là ngày lễ lớn nhất Thái Kinh, Tiết Khánh Nguyên!
Tiết Khánh Nguyên là ngày tế điện Nguyên Tôn Kiếm Đế, mà bây giờ, danh phù kỳ thực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận