Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 864: Địa Lao Này Không Đơn Giản

- Thanh Thanh, ngươi là một người tốt.
Dạ Côn trầm giọng nói ra, thế mà phát ra thẻ người tốt.
Nhưng mà Gia Cát Thanh cũng không nghe ra, thậm chí còn xấu hổ nói:
- Dạ công tử, ở chỗ này không cần nói những lời kia.
Dạ Côn: ......
Các nàng đều cùng một bộ dáng, nếu như đổi thành trường hợp khác. . . đoán chừng còn có thể làm một chút việc hay.
- Nhanh về đi, đừng để gia gia ngươi lo lắng.
Ngữ khí Dạ Côn nặng nề thêm một chút, hy vọng dùng loại phương thức này khiến Gia Cát Thanh chán ghét.
Nhưng mà Gia Cát Thanh cũng không có, ôn nhu nói:
- Ta biết bây giờ Dạ công tử muốn phủi sạch quan hệ với ta, đây đều là tốt cho ta, ta đều hiểu. . . ngươi yên tâm đi, chờ sau khi ngươi đi ra, ngươi muốn như thế nào đều tùy ngươi.
Dạ Côn: ......
Trời ạ, đây đúng là trừ trên trời rớt xuống hai cái Lâm muội muội mà. . . tùy ý ngươi khi dễ loại kia.
Loại chuyện tốt này, Côn ca khinh thường, càng sẽ không làm chuyện có lỗi với thê tử, Côn ca là nam nhân chính trực, tấm gương của Thái Kinh!
- Đã nói rồi đấy nhé.
Dạ Côn nhếch miệng nói ra, tốt như vậy, khẳng định phải tốt. . . hắc hắc hắc, còn lộ ra một cái vẻ mặt như thế này (


. ?


? )
Gia Cát Thanh nhẹ cắn môi, dịu dàng nói ra:
- Ta chờ ngươi.
Nói xong liền thẹn thùng chạy ra.
Nói thật, lần này Côn ca bị trêu chọc đến, nếu như không phải tại địa lao, khẳng định đã làm chuyện có lỗi với thê tử.
Thiên Cung mỹ nhân thật không phải dùng để trưng cho đẹp, Côn ca định lực tốt như vậy đều có thể phá, quá lợi hại, quá thơm.
Hiện tại mỹ nhân đều đi, Côn ca cũng nhẹ nhàng thở ra, bây giờ không phải thời điểm hưởng thụ mỹ nhân, chuyện này không giải quyết, liền phải giết ra ngoài.
Chỉ có giải quyết tốt, ban thưởng cuối cùng mới là hai đại mỹ nhân Thiên Cung, ngẫm lại. . . thật là có chút kích thích đây.
Nhanh chóng đuổi suy nghĩ tà ác này đi, đùa một chút thì được, đừng nhịn không được phạm sai lầm, thê tử sẽ bạo tẩu, trực tiếp giết tới Thiên Cung. . .
Không nghĩ tới Chu Hoài Nhân đều không giúp đỡ, vậy bây giờ ở trong Thiên Cung, người có thể giúp mình, trên cơ bản không có.
Thế cục bây giờ đối với mình mà nói, thật quá hỏng bét.
Đương nhiên còn một biện pháp, tìm một cơ hội nói cho Chu Bán Sinh, mình là con ruột của y, đoán chừng như thế mới có thể giải quyết đi.
Thế nhưng Côn ca là loại người này sao, tuyệt đối sẽ không làm chuyện mất mặt như thế.
Hiện tại nhìn một huống lại nói, không phải còn muốn tiến hành một lần tra hỏi sao. . . đến lúc đó nhìn xem có thể qua loa bịa ra đối phó hay không.
Lúc này Thiên Cung đã coi như tiến vào trạng thái hừng hực hóa, khắp nơi đều tràn ngập tiếng hô xử trí hung thủ.
Làm đội trưởng đội giám sát, Hào Lợi rời khỏi Viên gia, liền hướng phía phủ đệ gia chủ đi đến, Thiên Cung xảy ra chuyện như vậy, cần phải nghe ý kiến gia chủ một chút.
Hôm nay phủ đệ Chu gia bình tĩnh không ít, Hào Lợi đi vào phủ đệ Chu gia, nhìn hoa hoa thảo thảo xung quanh, cảm giác đã đến mấy năm không có tới, hoa hoa thảo thảo đều không có biến hóa.
- Hào đội trưởng, gia chủ đang ở thư phòng, đi bên này.
Quản gia hơi hơi nghiêng thân cười nói.
Hào Lợi gật đầu cười, đừng nhìn chẳng qua là một tên quản gia, thế nhưng quản gia nhà gia chủ lại hoàn toàn khác biệt.
Đi vào trong thư phòng, Chu Bán Sinh đang viết chữ.
- Hào đội trưởng, có chuyện gì?
Chu Bán Sinh cũng không ngẩng đầu, nhàn nhạt hỏi.
Hào Lợi chắp tay nói ra:
- Gặp qua gia chủ, hôm nay tới là muốn nghe gia chủ có ý kiến gì về chuyện này không.
- Chuyện gì?
- Án giết người hôm nay.
Bút trong tay Chu Bán Sinh dừng lại, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Hào Lợi:
- Loại chuyện này ngươi hẳn hiểu hơn ta.
- Vừa rồi thủ hạ đi Viên gia xem xét thi thể, đụng phải Lăng gia chủ, Lăng gia chủ nói là gia chủ ngài phái y đến xem xét thi thể, không biết có phải là thật hay không?
Lúc đầu trong lòng Hào Lợi đã có nghi hoặc, nghe nói gia chủ cùng Lăng Chiến không hợp, gia chủ sao có thể để Lăng Chiến đi thăm dò xem, mà Lăng Chiến sao có thể nghe gia chủ.
- Đúng vậy, có vấn đề gì không?
Chu Bán Sinh từ tốn nói, nhưng mà nội tâm lần nữa sinh ra một cỗ hỏa, hiện tại Lăng Chiến hung hăng càn quấy đến mức dám giả mạo mình, đúng là coi trời bằng vung.
Chu Bán Sinh đương nhiên sẽ không ở trước mặt Hào Lợi nói chuyện này, không muốn tạo thành cục diện lục đại gia không hợp.
Lấy đại cục làm trọng, vậy khẳng định sẽ phải hy sinh một ít gì đó.
- Không có vấn đề gì, ta cùng Lăng gia chủ cảm thấy, thi thể có chút kỳ quặc.
- Thi thể có gì kỳ quặc?
- Mặt ngoài thân thể chẳng qua là ứ đọng máu, nhưng máu ứ đọng tuyệt đối sẽ không chết người, có lẽ Viên Thiếu Khanh có tật bệnh, dẫn đến cái chết, mà Lăng gia chủ nói là trúng độc.
Chu Bán Sinh nhíu chặt lông mày:
- Trúng độc? Ngươi chắc chắn không?
- Không chắc chắn lắm.
- Vậy liền tra.
- Thuộc hạ cũng muốn tra, thế nhưng Viên gia chủ rất là xúc động, không cho thuộc hạ mang i thi thểđ, thuộc hạ cũng không có cách nào.
Hào Lợi bất đắc dĩ nói ra.
Chu Bán Sinh nhẹ gật đầu:
- Dù sao người cũng đã chết, trong lòng Viên Khánh không thoải mái cũng là chuyện bình thường. . . như vậy đi, thi thể ngay tại Viên gia, ngươi tùy thời đều có thể đi thăm dò.
Có gia chủ, Hào Lợi yên tâm hơn rất nhiều, chắp tay nói ra:
- Vâng, gia chủ!
- Tội phạm giết người đâu?
- Đang nhốt trong địa lao.
Chu Bán Sinh không nói gì nữa, Hào Lợi cũng thức thời rời đi, quyết định hôm nay chuẩn bị sẵn sàng, ngày mai lại đi Viên gia, kiểm tra thi thể thật tốt.
Hôm nay đi, chỉ sợ Viên Khánh sẽ không cho, không cần thiết tìm phiền toái.
Thiên Cung một ngày này nhất định là một ngày không bình thường, sự kiện giết người đã huyên náo rất căng, mọi người đều bàn tán, đủ loại phiên bản được truyền ra.
Mà Côn ca sáng sớm ngưu bức một thoáng, sau đó liền bị giam lại, thật là có một chút xui xẻo.
Đi vào Thiên Cung ngày thứ hai, không có cô nương ôm, chỉ có ẩm ướt cùng hắc ám làm bạn, dĩ nhiên còn có một tên binh sĩ trông coi, không có chuyện còn có thể trò chuyện hai câu, chẳng qua là không đáp lời, rõ ràng là đang ghen tỵ Côn ca.
- Điểm tâm tới.
Trong lúc Côn ca đang nằm ngáy o o, bên tai vang lên âm thanh của thủ vệ, tràn đầy ghen ghét a.
Dạ Côn dụi dụi con mắt ngồi dậy hỏi:
- Trời đã sáng?
- Đúng.
- Ta rất tò mò, có phải ngươi bị thê tử mắng hay không, hỏa khí rất lớn a.
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Địa lao này là địa phương xúi quẩy nhất Thiên Cung, đã rất nhiều năm không có nhốt người, thậm chí đều không ai canh. . . ngươi vừa đến, ta liền phải tới này trông coi, ta có thể không giận sao?
Thủ vệ giận đến nghiến răng, đám rùa con kia không ai dám đến, hết lần này tới lần khác để mình tới.
Dạ Côn giang tay ra:
- Chuyện này không trách ta được, bất quá nơi này làm sao lại xúi quẩy?
- Làm sao không xúi quẩy, lúc Thần tộc còn chưa rời đi, nơi này chính là chỗ giam giữ tướng lĩnh Ma tộc, bao nhiêu Ma tộc tướng lĩnh bỏ mạng ở nơi đây, đều cảm giác oan hồn của bọn chúng không có rời đi, đêm qua ngươi không nghe thấy âm thanh gì sao?
Thủ vệ nói đến đây, rõ ràng ngữ khí mang theo hoảng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận