Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 332: Đến Thịnh Kinh

Áo bào đen đứng chắp tay, nói khẽ:
- Ta cũng không biết, chỉ là qua thông tri một tiếng, bất quá có thể tìm tới chúng ta, vậy hẳn là người của quân chủ.
Tuyệt Thiên đều muốn bức bách tên áo bào đen này một chút, cảm giác mình bị nhằm vào.
Nguyên bản Tuyệt Thiên chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ đối phó Dạ Côn, thế nhưng hiện tại cảm giác sự tình không có đơn giản như vậy, dường như từ nơi sâu xa có người đang kiếm chuyện.
Chẳng lẽ là nhằm vào lão tôn thượng?
Vậy liền không thể qua loa, vị diện này quả thật không đơn giản, vẫn nên cẩn thận điều tra mới được.
Nói không chừng là tên đầu trọc bên cạnh kiếm chuyện?
Hẳn không phải, hôm qua đến giờ vẫn ở cùng nhau, căn bản không rảnh đi làm những chuyện này.
- Sau khi thả chúng ta, tiếp theo làm gì?
Dạ Côn tò mò hỏi.
Áo bào đen ngước đầu nhìn lên, thở dài một hơi:
- Ngươi hẳn có thể ngăn cản trận chiến này.
Dạ Côn dừng một chút, trầm giọng nói ra:
- Chuyện như vậy, ta sao có thể đánh cược, chuyện giữa Ngũ Nhạc cùng Thái Kinh, không phải ta có thể quyết định, bọn họ thật muốn đánh, ta cũng không có cách nào, mà lần này ta chỉ có thể tận lực tránh cho chiến tranh xảy ra.
Áo bào đen đương nhiên biết:
- Tận lực là được rồi, chúng ta có biện pháp.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, nhìn Tuyệt Thiên bên cạnh một chút, sau ngươi không nói gì hết vậy.
- Được, vậy chúng ta đi trước.
- Tùy tiện.
Áo bào đen mang theo ý cười nói ra, thậm chí người bên cạnh còn dắt ngựa đi qua.
Dạ Côn cảm giác mấy người Ngũ Nhạc này quá kì quái, vừa đến đã như thế, làm Côn ca ta hồ đồ rồi.
Dạ Côn cùng Tuyệt Thiên quyết định vẫn nên đi trước.
Hai người đều không muốn bại lộ thực lực, bị đối phương phát hiện.
Lên ngựa, hai người liền một đường chạy đi.
Nhìn bóng lưng của hai người dần dần đi xa, áo bào đen đứng đấy không hề động.
- Lão đại, ngươi nói bọn hắn có thể ám sát quân chủ không?
Áo bào đen lạnh nhạt nói ra:
- Bọn hắn có thể thủ tiêu quân chủ hay không ta không biết, thế nhưng quân chủ khẳng định sẽ thủ tiêu bọn hắn.
- Vậy xem ra lần này chúng ta xuất hiện ở đây, vẫn có chút hữu dụng.
Áo bào đen không nói chuyện, kỳ thật quân chủ không nói gì, thậm chí cũng không biết bọn họ ở đây, thế nhưng áo bào đen quả thật thu được tình báo, Dạ Côn cùng Tuyệt Thiên sẽ xuất hiện ở chỗ này, có thể gặp hay không liền phải xem vận khí.
Về phần tại sao phải nói ra những chuyện này, chính là muốn để Dạ Côn biết, quân chủ biết tất cả mọi chuyện, muốn giết chết ngươi.
Mặc dù không biết sẽ thành công hay không, nhưng hạt giống này đã gieo xuống, hiện tại chỉ cần đợi kết quả...
Mặc kệ kết quả như thế nào, khai chiến đã là chuyện cá nằm trên thớt, đưa thi lỗi lên chiến trường, chính là một chuyện tuyệt vời biết bao.
Lúc này Dạ Côn cùng Tuyệt Thiên hãm tốc độ lại.
Dạ Côn trầm giọng nói ra:
- Ta quên mất một chuyện!
Nhìn biểu lộ ngưng trọng của Dạ Côn, Tuyệt Thiên nghi hoặc hỏi:
- Chuyện gì?
- Ta quên múc nước...
-......
Tuyệt Thiên cảm thấy mình đi cùng với Dạ Côn, trước sau gì cũng sẽ đoản mệnh.
Nhìn biểu tình của Tuyệt Thiên, Dạ Côn cười nói:
- Mặc dù có chút ý đùa giỡn, nhưng chúng ta thật không có nước.
Cho ngươi chết khát, dù gì ta cũng không cần.
- Đám người kia không có lòng tốt.
Dạ Côn nói lần nữa.
- Đương nhiên.
- Bọn họ muốn tự do, đây vốn là chuyện không thể nào, cho nên mục đích khẳng định không phải là muốn tự do.
Muốn gạt Côn ca, làm sao có thể dễ dàng như vậy, không biết hiện tại Côn ca vô cùng đa nghi sao...
Tuyệt Thiên trầm giọng nói ra:
- Mặc kệ bọn chúng muốn làm gì, thế nhưng đều biết thân phận của chúng ta, đây mới là trọng điểm.
- Đúng vậy, đến cùng là ai tiết lộ thân phận của chúng ta cho bọn họ biết, ai là nội ứng của bọn chúng?
Tuyệt Thiên rất muốn biết, sự tồn tại của mình tại sao lại bị phát hiện, Dạ Côn bị bán đó là chuyện bình thường, dù sao hắn đã ở Thái Kinh lâu như vậy.
Hai người đi không bao xa, thế giới trước mắt trở nên sáng sủa lên, phảng phất giống như mới từ trong một cái kết giới hắc ám đi ra vậy.
- Những người này quả thật rất lợi hại.
Dạ Côn quay đầu từ tốn nói.
Tuyệt Thiên nhẹ gật đầu, trên chỉnh thể thực lực tới nói, quả thật rất lợi hại, còn cao hơn bên kia mấy cấp bậc.
- Cũng không biết ngoài Ngũ Nhạc ra còn có nhân vật lợi hại nào nữa không.
Tuyệt Thiên tò mò thì thầm một tiếng, kỳ thật bản thân cũng không rõ ràng lắm, dù sao tới tương đối gấp, không điều tra rõ ràng mọi chuyện được, chỉ biết tình huống đại khái ở Thái Kinh.
Dạ Côn cũng rất tò mò:
- Đúng vậy, Đông U lớn như vậy, Thái Kinh cùng Ngũ Nhạc chỉ là một bộ phận nho nhỏ trong đó.
- Bất quá lần này ngươi còn muốn giết tên quân chủ kia sao?
Dạ Côn quay sang hỏi.
Nguyên bản chuyện không có lại diễn giống như là thật:
- Nhất định.
- Đến lúc đó đừng nói chúng ta đi cùng nhau đấy.
Dạ Côn làm ra dáng vẻ ta không quen ngươi.
Tuyệt Thiên cười ha ha:
- Hiện tại chúng ta là người ngồi cùng một thuyền.
Dạ Côn sững sờ, lập tức cười to lên.
Tuyệt Thiên ta đảm đương vị trí đầu não, thế nhưng hai ngày nay, trí thông minh của mình lại bị tên đầu trọc này chà đạp!
Chuyện này trước ghi lại, đến lúc đó hãy tiếp nhận ngọn lửa trả thù của Tuyệt Thiên ta đi.
Dùng cái đầu trọc của ngươi ma sát xuống đất, nhìn thử xem nó dầy bao nhiêu.
- Mẹ nó, không cưỡi nữa!
Tuyệt Thiên khó chịu, tức giận nói ra.
Dạ Côn bất đắc dĩ nói:
- Không phải chứ, chỉ đùa một chút ngươi liền tức giận, nam nhân có thể độ lượng một chút không.
Chỉ thấy Tuyệt Thiên sờ sờ ngực, lấy ra một tấm thảm bay màu đỏ lơ lửng trong hư không.
Dạ Côn sững sờ.
Tuyệt Thiên đã ngồi lên, từ tốn nói:
- Ta chỉ nói không cưỡi.
- Thôi đi, không phải chỉ là pháp khí thôi sao, làm như không ai có vậy, ta mới không thèm ngồi lên cái thảm bay của ngươi
Một lúc sau...
- Tuyệt Thiên, thảm bay này của ngươi bay rất cao a, tốc độ không tệ, còn nữa không? Cho ta một tấm đi, lần sau ta mang thê tử ta bay cùng, cho các nàng mở mang kiến thức.
Tuyệt Thiên:......
Xem ra Dạ Côn quả thật không biết gì cả, nếu như cho hắn biết, thê tử của hắn là nữ nhi của lão tôn thượng, đoán chừng có thể hù chết hắn luôn.
Bất quá sau khi tiếp xúc hai ngày, Tuyệt Thiên cảm thấy Dạ Côn cũng không phải người xấu, từ cách đối đãi với phụ mẫu liền có thể nhìn ra, vẫn rất hiếu thuận.
Nhưng muốn làm con rể của lão tôn thượng, thật khiếm khuyết hỏa hầu, còn quá trẻ.
Mặc kệ là phương diện nào, thiện lương đều không có ích lợi gì, ngươi vì người khác, chính là đang thương tổn tới mình.
Côn ca không có hoành nguyện chinh phục thế giới, chỉ muốn dùng thực lực của mình bảo hộ gia đình, sau đó có thể giúp được ai thì giúp.
Để cho thế nhân biết, trong loạn thế vẫn có người tốt, không muốn hủy diệt lương tri của bản thân, sinh hoạt đều tràn ngập hắc ám.
Tốc độ thảm bay rất nhanh, thậm chí còn nhanh hơn cả Lôi Minh Mã.
Dạ Côn nhìn thấy rất nhiều bộ lạc, muốn đáp xuống tiến hành trao đổi với bọn họ, nhưng Tuyệt Thiên tựa hồ rất đang gấp, không muốn hạ xuống.
Ngẫm lại cũng dúng, vẫn nên nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, về nhà báo bình an.
Trên đường đi, Dạ Côn không có phát hiện mấy cái thành trì ra dáng, cho dù có, cũng chỉ là loại tiểu trấn giống như ở Thái Kinh, không lớn bao nhiêu, thế nhưng số lượng lại rất nhiều.
Mặc dù dùng thảm bay, nhưng cũng phải mất hai ngày Dạ Côn mới nhìn thấy được bóng dáng của Thịnh Kinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận