Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 792: Phu Quân ~

- A! Còn có chuyện như vậy, tỷ phu kiêm muội phu, ngươi thực sự quá qua loa.
Diệp Diễm khẽ thở dài một tiếng, không ngờ Dạ Côn lại hào phóng như vậy, vì đưa Thần Kiếm, khiến cho bản thân bị thương, không tệ không tệ. . .
Dạ Côn ngẩng đầu, ngước mặt góc 45° nhìn bầu trời:
- Đều là người một nhà, sao có thể qua loa, ta thấy cữu tử ngươi anh tuấn bất phàm, nếu như không có một thanh Thần Kiếm, sao có thể xứng với bộ áo liền quần này của ngươi.
Diệp Diễm bị Côn ca thổi như thế, cảm giác có chút lâng lâng.
Đã rất lâu không có được thổi phồng như thế... loại cảm giác đã lâu này, thật khiến người ta sảng khoái.
- Tỷ phu kiêm muội phu, không ngờ ngươi lại làm như thế, thật khiến ta quá cảm động. . .
Diệp Diễm vỗ vỗ bả vai Dạ Côn.
Mà Dạ Côn cũng vỗ bả vai Diệp Diễm:
- Đều là huynh đệ trong nhà, không cần khách khí như thế.
- Đại ca!
- Đệ đệ!
Dạ Tần đứng ở phía sau mộng bức, vừa rồi còn khí thế hung hăng chạy tới, làm sao trong nháy mắt liền biến thành đệ đệ. . .
Một thanh Thần Kiếm thu một tiểu đệ? Đại ca đây là chiêu số gì.
Diệp Diễm vừa rồi cũng là lỡ lời, một thoáng không có dừng lại được, chủ yếu là quá kích động.
Dạ Côn dĩ nhiên sẽ không để cho người khác thật xem mình là đại ca, hơi có ý một chút là được.
- Ngươi chờ một chút, để ta thi pháp, Hỏa Vân Phần Thiên sẽ là của ngươi!
Sau khi Dạ Côn nói xong, liền gầm thét một tiếng! ! !
Dạ Tần ở phía sau cũng bị giật nảy mình, khoa trương như vậy sao?
Chỉ thấy Côn ca dần dần tản mát ra khí tức trên người, chuyện này khiến cho Diệp Diễm sững sờ.
Ngàn vạn không nghĩ tới, tỷ phu kiêm muội phu của mình, còn có thân thủ như vậy.
Khí tức Dạ Côn tăng lên, toàn bộ thương khung tựa hồ trở nên ngột ngạt, mà vẻ mặt Côn ca đỏ lên, giống như đang kìm nén một cái rắm, không muốn phóng xuất.
Phốc!
Côn ca thế mà phun máu!
Dạ Tần đều sửng sốt:
- Đại ca! ! !
Tần ca cuối cùng vẫn là người thành thật, bị diễn kỹ tinh xảo của Côn ca lừa gạt.
Nào chỉ là Dạ Tần, Diệp Diễm cũng là kinh hô một tiếng, trực tiếp chạy tới:
- Tỷ phu kiêm muội phu, ngươi thế nào! ! !
Dạ Côn ngụm lớn thở dốc, lau máu tươi ở khóe miệng, có hơi ngọt. . . không có bị nhìn ra chứ?! Mau ăn!
- Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là khí tức có chút không ổn định, đạo lực rút lui hơn mười năm mà thôi.
Dạ Côn một mặt suy yếu, giống như bị trọng bệnh.
Dạ Tần lúc này mới nhận ra.
Đại ca cũng thật là, giả bộ cũng quá giống đi.
Diệp Diễm khó có thể tin:
- Cái gì?! Ngươi điên rồi sao! ! !
- Cữu tử, ngươi là người nhà của thê tử ta, ta cũng biết tình huống của mình, khó được gặp một lần, bị thương tính là gì.
Dạ Côn suy yếu nhìn Diệp Diễm, khóe miệng còn mang theo ý cười, loại thân ảnh vĩ ngạn kia đang dần dần phóng to.
Diệp Diễm nhìn chằm chằm Dạ Côn trầm giọng nói ra:
- Ta nghe bọn họ nói, ngươi không tốt như thế nào, thế nhưng hôm nay gặp mặt, ta cảm thấy bọn họ đã sai, ngươi là chân nam nhân!
- Đừng nói như vậy, ta cũng biết mình không xứng với các nàng.
- Ngàn vạn lần đừng nói như vậy, chỉ bằng hành động vừa rồi của ngươi, ngươi đáng có được.
Côn ca nhắm mắt lại, muốn để hốc mắt ướt át một thoáng, dù sao lời kế tiếp, cần có hiệu quả như vậy.
Tiếp theo Dạ Côn mở mắt:
- Biết không. . . ngươi là người đầu tiên thừa nhận ta, ta cảm giác mình làm cái gì cũng đáng giá, cho nên không có chút ủy khuất nào, cám ơn ngươi.
Diệp Diễm thấy Dạ Côn đáng thương như thế, trong lòng cũng cảm thán, lập tức nhớ tới chuyện bị thảm năm đó, không được phụ thân thừa nhận, khiến tiểu thúc tiếc nuối cả đời.
- Dạ Côn, ngươi yên tâm đi. . . ta sẽ ủng hộ ngươi! ! !
Nghe thấy câu nói này của Diệp Diễm, trong lòng Côn ca cũng a một thoáng, không ngờ người này dễ lừa dối như vậy, đột nhiên toát ra một cỗ áy náy có phải, mình quá khi dễ người rồi hay không.
- Có thể được cữu tử ủng hộ, ta tin tưởng Ly Nhi các nàng sẽ càng cao hứng hơn.
Dạ Côn ngược lại không nói mình, đều nói là vì Diệp Ly cùng Diệp Lưu, chuyện này sẽ tạo nên một loại cám giác ái thê sâu sắc, ít nhất có thể khiến cho Diệp Diễm nghĩ như vậy.
- Ta tựa hồ biết vì sao tỷ tỷ và muội muội thích ngươi.
Nghe thấy câu nói này của cữu tử, nói thật. . . Dạ Côn có chút mộng bức.
Thật tình Côn ca cũng không biết, các nàng tại sao phải đuổi ngược mình, chỉ sợ là cái đầu trọc đáng chết lại mê người này đi.
- Có thể được các nàng yêu thích, ta rất may mắn. . .
- Ha ha ha. . . ngươi quả thật rất may mắn.
- Ha ha ha, Khụ khụ khụ. . .
Trong lúc Dạ Côn cười to lại ho khan nằng nặng, phảng phất sắp ho ra cả nội tạng.
Liên Hàn đứng cách đó không xa từ tốn nói:
- Hiện tai ta đã hiểu, Mộ Nhi bị lừa như thế nào.
Thượng Hiên sờ lên cái cằm:
- Đúng vậy. . . lừa chết người không đền mạng.
Dạ Côn đều muốn diễn một phen hấp hối, thế nhưng cảm thấy hơi cường điệu quá, bầu không khí hiện tại đã vừa vặn rồi.
- Không có việc gì, ta nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khỏe lại thôi.
- Chỗ này của ta có chút dược, đều là thuốc bổ, ngươi ăn nhiều một chút.
Chỉ thấy Diệp Diễm xuất ra một cái túi, bên trong chứa đan dược lập loè phát sáng, phát ra khí tức nồng hậu dày đặc.
Chỉ bằng khí tức liền biết, những đan dược này không đơn giản a! ! !
Dạ Côn cùng Dạ Tần đều là cắn thuốc lớn lên, lập tức biết những đan dược này vô cùng trân quý.
- Không được a.
Diệp Diễm nhẹ nói ra:
- Tỷ phu kiêm muội phu, ngươi đừng từ chối, đây cũng là một chút tâm ý của ta.
- Ai, nếu cữu tử đã nói như vậy, tỷ phu ta cũng sẽ không khách khí.
Nói xong liền thu đan dược lại, đây chính là chứng cứ mình cùng cữu tử giao dịch.
- Ai nha, nói lâu như vậy, ta ngược lại quên nói chính sự.
- Chuyện gì?
- Tỷ ta muốn chuyển lời.
Diệp Diễm nghiêm túc nói.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, biểu thị ta đang nghe đây, ngươi nói đi.
Chỉ thấy Diệp Diễm hít một hơi thật sâu, biểu lộ đột nhiên ngượng ngùng lên, sau đó nũng nịu hô:
- Phu quân ~
Ta @#!$! ! !
Dạ Côn cùng Dạ Tần biểu thị là như vậy? ? ?
Không biết vì sao, rất muốn đánh y a! ! !
Diệp Diễm chẳng qua là đang chuyển đạt lời nói của Diệp Ly, thế nhưng lại hiểu lầm ý của Diệp Ly. . .
- Phu quân, hiện tại chúng ta đều ở trong nhà phụ thân, rất an toàn, Mộ Nhi cũng rất tốt, bọn nhỏ cũng không sao, ngươi không cần lo lắng.
Dạ Côn cùng Dạ Tần nắm thật chặt nắm đấm, tốt muốn đánh chết y a.
- Ngươi không cần tới tìm chúng ta, chờ phụ thân nhìn chúng ta lâu, tự nhiên sẽ đồng ý cho chúng ta rời đi, cho nên ngươi đừng qua tới mạo hiểm, phụ thân lần này chính là nhằm vào ngươi.
Nói đến đây, Diệp Diễm dừng lại một chút, hít một hơi thật sâu, ẩn ý đưa tình nói ra:
- Phu quân, chúng ta yêu ngươi a ~
Phốc!
Mặt của Dạ Côn cùng Dạ Tần đều méo mó, kém chút ngất xỉu.
Lần đầu tiên gặp người truyền lời chân thực như thế. . . ngươi thế nào không mặc nữ trang tới truyền lời luôn, như thế sẽ càng chuyên nghiệp hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận