Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 430: Trở Lại Thái Kinh

Dạ Côn bị mẫu thân chọc cười.
- Làm sao có thể, con không khi phụ các nàng đã là tốt lắm rồi.
Dạ Côn biểu hiện ra địa vị trong nhà.
- Nha, rất có bản lĩnh, mạnh hơn cha con nhiều.
Đông Môn Mộng trêu chọc cười nói.
Dạ Minh bên cạnh nhẫn nhịn nghẹn miệng.
Dạ Côn cười khẽ một tiếng, bị mẫu thân chọc như thế, tâm tình cũng không còn quá đè nén.
- Mẫu thân, lần này chúng ta nên đối phó với Thánh Nhân như thế nào?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Vậy phải xem Thánh Nhân ra chiêu như thế nào.
Đây là suy nghĩ của Đông Môn Mộng, nếu Thánh Nhân quả thật không muốn buông tha cho Dạ gia, như vậy Dạ gia chỉ có phản, nếu như Thánh Nhân không có ý định trách cứ Dạ gia, vậy còn có thể tiếp tục.
Cho nên Thánh Nhân muốn chọn cách nào, đều tùy thuộc cả vào y.
- Được rồi, chúng ta về nhà trước, mẫu thân nấu cơm cho các con ăn, Tần Tần con cũng gầy đi rồi.
Đông Môn Mộng nhìn con ruột cười nói, lúc trước đang trong chiến sự nên không nói, hiện tại cuối cùng có thể an tâm dò xét con trai, ăn mặc khôi giáp nhìn rất trưởng thành...
Dạ Tần cười hắc hắc nói:
- Nào có gầy, không có đã là tốt lắm rồi.
- Đúng rồi, Trương thúc và Lăng tỷ đâu?
Dạ Côn phát hiện hai người kia không ở đây.
Dạ Minh giải thích nói:
- Bọn họ đã đi làm việc, qua mấy ngày nữa mới trở về.
- Ồ.
Dạ Côn cảm thấy Trương thúc cùng Lăng tỷ động một chút lại đi ra ngoài làm việc, cũng không biết ra ngoài làm chuyện gì.
Rời khỏi phòng nghị sự, mọi người trở lại phủ Vương Gia.
Đông Môn Mộng tự nhiên xuống bếp nấu cơm.
- Đại ca, không sao chứ.
Dạ Tần đi đến trước mặt Dạ Côn lo lắng hỏi.
Dạ Côn khẽ cười nói:
- Không có việc gì, vững vàng một chút liền đi qua.
- Đại ca, nếu như Thánh Nhân thật muốn động đao với chúng ta, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Dạ Tần nghiêm túc hỏi, nếu như Thánh Nhân thật động, Dạ Tần dĩ nhiên phải bận tâm đến Trưởng Tôn Nhị, nếu như Dạ gia thắng, như vậy...
Dạ Côn thở dài một tiếng:
- Đệ đệ, nếu như Thánh Nhân thật động, chúng ta tự nhiên sẽ không ngồi chờ chết, cho nên ngươi phải chuẩn bị tâm lý trước.
- Ừm, đại ca, ta biết rồi.
- Chúng ta ở đây bao lâu?
- Vẫn nên mau chóng trở về đi, dù sao trong nhà còn có một đám nữ nhân.
Dạ Côn trầm giọng nói ra, mặc dù biết các nàng không tệ, thế nhưng Thánh Nhân có Thần Kiếm, đây là nhân tố không ổn định.
Dạ Tần nhẹ gật đầu, nếu như muốn trở về, quả thật phải nhanh, hiện tại Thánh Nhân muốn động đao, thê tử trong nhà liền sẽ gặp nguy hiểm.
- Côn ca, hôm nay rất lợi hại.
Lúc này Nguyên Chẩn cùng Phong Điền tới nịnh hót.
Dạ Côn bất đắc dĩ cười khẽ:
- Lợi hại cái gì, hai người các ngươi mới lợi hại.
- Côn ca, nói thật, đi theo ngươi, có những chuyện người khác cả đời chưa chắc có thể gặp được, chúng ta đều đã trải qua.
Nguyên Chẩn vô cùng cảm thán nói, đi theo Côn ca, phảng phất tùy thời đều có thể mất mạng.
Phong Điền cũng cảm thán một tiếng:
- Đúng vậy đó, đời này chúng ta sống không uổng phí rồi.
- Hắc hắc, về sau sẽ càng khoa trương hơn, gấp cái gì.
Dạ Côn trêu ghẹo nói ra.
Da mặt Nguyên Chẩn cùng Phong Điền chợt co rút, còn muốn khoa trương hơn? Chúng ta thật không chịu nổi a.
Trong ba ngày tiếp theo, Dạ Côn cùng Dạ Tần cũng không có vội vã trở về, mà ở lại trong nhà bồi bạn với phụ mẫu.
Dù sao đã rất lâu không có ở cùng với phụ mẫu.
Hơn nữa cũng đã rất lâu không có nhìn thấy cha bị mẫu thân mắng, thật là hoài niệm trước kia ở cùng với phụ mẫu, mỗi ngày đều cười cười nói nói.
Thật hy vọng phụ mẫu có thể mau chóng trở lại Thái Kinh, mọi người ở cùng nhau sẽ rất vui vẻ.
Thế nhưng phụ mẫu còn chưa thể trở lại Thái Kinh, bởi vì hiện tại không biết Thánh Nhân sẽ có thái độ gì.
- Côn Côn, Tần Tần, lần này trở về phải cẩn thận đấy, có biết không?
Đông Môn Mộng cẩn thận dặn dò hai huynh đệ đừng xúc động.
- Mẫu thân, yên tâm đi, con sẽ chú ý.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, chơi vui vẻ ba ngày, lần này trở về chỉ sợ sẽ biến thiên.
- Chiếu cố đệ đệ con thật tốt.
Dạ Minh căn dặn nói.
Dù sao hiện tại đệ đệ ngươi rất nhỏ yếu.
- Cha, yên tâm.
Dạ Tần đứng ở bên cạnh bó tay rồi, cả nhà cũng chỉ có Dạ Tần ta cần chiếu cố.
Không có phi thuyền, nhưng Tuyệt Thiên có thảm bay a, Dạ Côn biết rất rõ.
Cưỡng ép Tuyệt Thiên lấy thảm bay ra, mọi người liền ngồi lên.
- Cha, mẹ, các hai người nhớ chiếu cố tốt bản thân.
Dạ Côn cùng Dạ Tần hướng phía phụ mẫu hô, rất muốn cùng phụ mẫu trở về Thái Kinh, trước kia chỉ muốn thoát ly cánh chim của phụ mẫu, nhưng sau khi thoát rồi mới cảm giác cũng không có gì đặc biệt.
Đông Môn Mộng ôn nhu cười nói:
- Các con yên tâm đi, cha mẹ ở nơi này rất an toàn.
- Mẹ, cha, hai người còn chưa gặp thê tử của con đấy.
Dạ Tần cười nói.
- Tiểu tử thúi, lần sau ta cùng mẹ con trở về sẽ nhìn xem con dâu dáng dấp ra sao, đừng có mà ở đây thổi da trâu.
Dạ Minh trêu chọc cười nói.
Dạ Tần cười lên ha hả.
Nhìn hai đứa con trai biến mất ở chân trời, Dạ Minh nhẹ nhàng ôm thê tử:
- Bọn nhỏ đã lớn rồi.
- Đúng vậy, sau khi chuyện lần này kết thúc, chúng ta cũng nên xử lý chuyện của chúng ta.
Dạ Minh nhẹ gật đầu:
- Nên như thế, người cha vợ này của ta, thật là khó giải quyết.
- Hừ! Ngươi gạt nữ nhi của người ta, đáng đời.
Đông Môn Mộng chọc chọc eo trượng phu.
Xem ra nam nhi Dạ gia, đều có một tên cha vợ ngưu bức, ngay cả Dạ Minh cũng không ngoại lệ.
Tốc độ thảm bay rất nhanh, Dạ Tần kiến nghị, cách mấy ngày có thể dẫn thê tử trở lại thăm phụ mẫu.
Dạ Côn cảm thấy chuyện này có thể.
- Tuyệt Thiên, thảm bay này sử dụng như thế nào?
- Không có cửa!
- Hẹp hòi.
Dạ Côn nhẫn nhịn nghẹn miệng, chưa từng thấy qua nam nhân hẹp hòi như vậy, khẳng định không có thê tử.
Không đến một ngày, bọn họ đã từ Hạ Đô bay đến Thái Kinh, tốc độ nhanh đến mức khiến người líu lưỡi không thôi.
Dạ Côn vốn cho rằng trận chiến này ít nhất phải tốn mấy tháng mới đánh xong, ai ngờ mới mấy ngày liền xong rồi.
Chủ yếu là có Thần Kiếm nơi tay, khiến chiến trận trở nên không công bằng.
Lúc này Thái Kinh lâm vào trong hải dương thắng lợi, náo nhiệt như tiết Khánh Nguyên, xem ra tin tức thắng lợi đã truyền về, cả nước đều đang chúc mừng.
Bởi vì lo lắng, đám người Dạ Côn trực tiếp bay về nhà.
Lúc nhìn thấy đám cô nương cười toe toét trong đại sảnh, Dạ Côn cùng Dạ Tần liền yên lòng.
- Phu quân ~
Đám nữ hài nhìn thấy phu quân của mình trở về liền rất cao hứng, có thể an toàn trở về đã rất tốt rồi.
Dạ Tần ôm hai thê tử của mình.
Mà Dạ Côn lại ôm đến ba người, Côn ca không chỉ hơn về số lượng, chất lượng cũng không tầm thường chút nào.
- Liệt Cốt, thủ tiêu bao nhiêu người?
Diệp Tử Tử không thú vị hỏi, ngồi ở trong nhà thật là nhàm chán.
Liệt Cốt lắc đầu:
- Ài, không có lợi hại bằng Côn ca.
Diệp Ly nghe xong nghi ngờ hỏi:
- Phu quân, ngươi giết rất nhiều người sao?
Khóe miệng Dạ Côn giật một cái.
- Giết mấy trăm vạn.
Tuyệt Thiên bên cạnh bổ sung một câu.
Đám nữ hài tử đều choáng váng, nguyên lai lời đồn là thật!
Trước đó bọn họ không tin đại ca có thể giết nhiều như vậy, nguyên lai đều là thật!
Hiện tại ở trong Thái Kinh, tất cả mọi người đều gọi Dạ Côn là Sát Thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận