Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 884: Trở Mình Làm Chủ Nhân

Chỉ cần có thể giải quyết vấn đề về tóc, Côn ca khẳng định không chút do dự đi làm.
- Còn cần rất lâu.
Nghe thấy Thanh Hoa Cổ Long nói thế, Dạ Côn vừa có một chút hy vọng trong nháy mắt liền tan biến.
- Đừng tin Thần Ma, đều không phải thứ tốt lành gì.
Thanh Hoa Cổ Long căn dặn Dạ Côn một câu cuối cùng, sau đó lần nữa lâm vào ngủ say, lần này thức tỉnh tiêu hao rất lớn, cần phải tiếp tục nghỉ ngơi.
Nghe Thanh Hoa Cổ Long nói thế, Dạ Côn nhẫn nhịn nghẹn miệng, trước đó Đông Tứ còn nói, ngươi không phải một con rồng tốt đây.
Mặc kệ trước kia có phải rồng tốt hay không, nếu vừa rồi không có Thanh Hoa Cổ Long hỗ trợ, liền sẽ bị lộ tẩy, thất bại trong gang tấc.
Xem ra vẫn phải lưu một cái tâm nhãn, đám lão yêu này đều đã thành tinh, không thể bị bọn họ dắt mũi dẫn đi.
Sau khi nghĩ kỹ, Dạ Côn trở về đại sảnh, nói như thế nào. . . mình cũng là gia chủ đại diện, vẫn phải đi gặp những người thuộc hạ này.
Trước đó còn là tù nhân, hiện tại vươn mình, thoải mái a.
"Khụ khụ khụ." Dạ Côn còn chưa có đi tới cửa, liền ho nhẹ một tiếng.
Các gia chủ bên trong lập tức đứng dậy, hướng phía Dạ Côn chắp tay hô:
- Gặp qua gia chủ.
Lòng hư vinh của Côn ca lúc này được thỏa mãn, thật muốn nói chuyện này cho đệ đệ biết, để đệ đệ cùng vui, lại nói cho thê tử, để thê tử lộ ra ánh mắt sùng bái.
Không được. . . nếu như nói chuyện này cho thê tử nghe, vậy thì không phải là ánh mắt sùng bái, mà chính là tử vong suy ngẫm.
- Mọi người ngồi đi, không cần đa lễ.
Dạ Côn khẽ cười nói, hướng thẳng đến chủ vị ngồi xuống, hiện tại ai dám nói không.
Đám người Diêm Tiếu đứng ở bên cạnh. . . lúc này một điểm tính tình cũng không có.
Dù sao, Côn ca, mãi mãi chính là Côn ca, không chọc nổi.
Nhìn phụ thân đứng ở bên cạnh, còn có thân đệ đệ, Dạ Côn thấp giọng nói ra:
- Trước dẫn bọn họ xuống.
Lăng Chiến nhẹ gật đầu, hướng phía bên ngoài quát:
- Gia chủ có lệnh, đều điếc rồi sao!
Nơi này vốn chính là phủ đệ Chu gia, kêu cũng là hộ vệ Chu gia, thế nhưng gia chủ có lệnh, không dám không nghe theo.
Cho nên hộ vệ Chu gia, dẫn Chu Bán Sinh cùng Chu Tuấn xuống dưới.
Trong lòng Dạ Côn khẽ thở dài, Chu gia xem như xong.
Có nên nói cho bọn họ biết thân phận của mình hay không? Dạ Côn suy nghĩ một chút vẫn không nói ra, nói cho bọn họ lại có thể thế nào, nhận tổ quy tông?
Dạ Côn cũng không muốn.
Năm đó vì muốn lấy được vị trí gia chủ, vứt bỏ mình, hiện tại vị trí gia chủ không còn, liền trở lại như lúc ban đầu, mình cùng Chu gia rốt cuộc không còn quan hệ gì.
Sau khi nghĩ thông suốt, Dạ Côn thoải mái hơn rất nhiều.
- Các vị, vừa rồi Hải Chi đại nhân nói mọi người đều nghe thấy, liên quan tới chuyện này, nhất định phải nghiêm tra, xử lý nghiêm khắc chủ sự phía sau màn!
Dạ Côn trầm giọng nói ra, muốn hại mình, vậy liền chờ bị sét đánh đi!
Lăng Chiến lập tức nói ra:
- Gia chủ, ta cảm thấy trước đó ngài bị oan uổng, có quan hệ rất lớn với Viên gia, mọi chuyện đều bắt đầu từ Viên gia, chúng ta nên điều tra từ nơi này.
- Không sai, ngươi tên gì đi?
Dạ Côn nhất thời không nhớ ra được.
Khóe miệng Lăng Chiến giật một cái, chắp tay nói ra:
- Gia chủ, ta gọi Lăng Chiến.
- Lăng Chiến, chuyện của Viên gia do ngươi đi điều tra.
- Vâng, gia chủ!
Dạ Côn nhíu chặt lông mày:
- Mộ Dung Châu.
- Gia chủ!
Mộ Dung Châu chắp tay hô, trong lòng rất phiền muộn, nếu không phải thả Ma Thần ra, tên đầu trọc này sao có thể đứng ở trên đầu mình.
- Ta cần ngươi đi tìm một người, người này tên là Nghênh Phong.
Dạ Côn trầm giọng nói ra, trước đó gặp người thiếu niên kia, Dạ Côn cảm thấy có vấn đề rất lớn, nhiều ngày như vậy vẫn không có xuất hiện qua, thật là kỳ quái.
Mặc dù không biết vì sao, nhưng Mộ Dung Châu vẫn là chắp tay nói ra:
- Vâng, gia chủ!
- Tạm thời làm như thế đi.
Dạ Côn cần phải suy nghi một chút, bước kế tiếp nên làm gì, mục đích lần này tới đã đạt được , theo lý thuyết có thể rời đi, thế nhưng hiện tại rời đi, cảm giác có chút qua loa.
Thượng Quan Đức Nguyên cung kính nói ra:
- Gia chủ, trước đó Hải Chi đại nhân nói muốn trừ đi Thánh Thiên gia ở trên Huyền Nguyệt đại lục, ta có thể đi làm.
- Diệt trừ Thánh Thiên gia không cần phiền Thượng Quan gia chủ, ta sẽ an bài người.
Dạ Côn khẽ cười nói.
Thượng Quan Đức Nguyên nhẹ gật đầu:
- Vâng!
Vội vã diệt Thánh Thiên gia như vậy, chẳng lẽ Thượng Quan Đức Nguyên có quan hệ với Thánh Thiên gia, cho nên muốn đi giết người diệt khẩu?
Dạ Côn cảm thấy có khả năng.
Dù sao cũng là phủ đệ Chu gia, Dạ Côn không có ý định chiếm lấy phủ đệ của người khác, cùng mọi người rời đi.
Thượng Quan Tử Tài nguyên bản còn muốn nói hai câu với Dạ Côn, nhưng cuối cùng vẫn không nói... không biết lời trước đó ngươi nói còn tính hay không.
Mộ Dung Khang bởi vì có phụ thân ở đây, chẳng qua là chớp chớp mắt với Dạ Côn, sau đó liền rời đi.
- Đợi chút nữa trở về nói Thanh Thanh làm thức ăn ngon, khen thưởng như thế thật sự quá tốt rồi.
Gia Cát Nhất Cách rất vui vẻ, tôn nữ có một nơi quy tụ tốt.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Bây giờ sắc trời còn sớm, hay là ngài về trước, ta đi một chút sẽ trở lại.
Gia Cát Nhất Cách cũng không có truy vấn:
- Được.
Nhìn Gia Cát Nhất Cách rời đi, Dạ Côn cảm thấy, gia gia Thanh Thanh hiểu rất nhiều a.
Mà hiện tại Côn ca muốn đi tìm Chu Hoài nhân.
Đi qua mấy con phố, Dạ Côn đã nhìn thấy phủ đệ của Chu Hoài Nhân, Dạ Côn trực tiếp vào.
- Vị công tử này tìm ai?
Trên người Dạ Côn hết sức lộng lẫy, hộ vệ cũng là xuất phát từ lễ tiết hỏi thăm.
Trong lúc Dạ Côn định nói chuyện, cửa lớn được mở ra, chỉ thấy Tiểu Bạch đi ra, nhẹ nói:
- Dạ công tử, mời.
Dạ Côn cười cười, đi ở phía trước, không cần lo bị lạc đường.
Hướng thẳng đến vườn hoa.
Lúc này Chu Hoài Nhân đang ở trong hoa viên tu bổ nhánh hoa, thấy Dạ Côn tới, liền đi tới, chắp tay hô:
- Gặp qua gia chủ.
- Tin tức thật linh thông, nhanh như vậy đã biết.
Dạ Côn ám phúng một thoáng.
Chu Hoài Nhân cũng không ngại, cười nói:
- Dù sao phát sinh tại Chu gia, ta cũng có thể nhận được tin tức.
- Hình như cũng không để ý.
Dạ Côn đi đến băng ghế đá bên cạnh ngồi xuống, mà Chu Hoài Nhân thành thành thật thật đứng ở bên cạnh, ngồi đều không ngồi.
Chu Hoài Nhân khẽ cười nói:
- Kỳ thật, ta cũng không thích vị đại ca kia, hiện tại thấy y trở nên như thế, ta còn có chút mừng thầm.
- Nha, ngươi thật đúng là thẳng thắn.
Dạ Côn ngoài miệng nói như vậy, kỳ thật có chút kinh ngạc, Chu Hoài Nhân cái gì cũng dám nói với mình, chuyện này không hợp với lẽ thường, thật sự là không theo sáo lộ ra bài.
- Ở trước mặt gia chủ, ta không dám nói lung tung.
Chu Hoài Nhân cung kính nói ra.
Dạ Côn cảm thấy, đây là một đối thủ mạnh mẽ, tiền đề là y nhằm vào mình, nhưng từ hiện tại xem ra, hình như cũng không phải.
- Không biết gia chủ tới tìm ta, có chuyện gì không?
Chu Hoài Nhân tò mò hỏi.
- Cũng không có việc lớn gì, chỉ là có chút tò mò mà thôi.
- Gia chủ là tò mò thái độ của ta sao?
- Đúng vậy, thật khiến ta kinh ngạc vô cùng.
Dạ Côn khẽ cười nói.
Chu Hoài Nhân nghe xong không nói, khóe miệng vẫn có một tia đường cong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận