Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 937: Hù Chết Bảo Bảo

Mấy người hoàn toàn không hiểu Côn ca muốn làm gì, suy nghĩ thần tốc a.
- Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng lời nói của ngươi sao. . . người đâu, bắt đám người này lại!
Tịch Nguyên Khải gầm thét một tiếng, thủ vệ xung quanh cùng nhau tiến lên.
Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng:
- Nguyên lai muốn an ổn nói chuyện với ngươi, hiện tại tốt. . . vẫn phải dùng biện pháp cũ, đệ đệ, luyện tay một chút.
- Không thành vấn đề.
Dạ Tần lộ ra nụ cười lạnh.
- Đấu thúc, Uyển Nhiên giao cho người.
- Yên tâm.
Thực lực Đấu Phù Thế cũng không yếu, dù sao có thể đi vào đoàn đội Diệp Hoa, đều không phải dùng để trưng cho đẹp.
Đối phó với những thủ vệ này căn bản không cần rút kiếm, hai huynh đệ hóa thành hư ảnh, chỉ thấy thủ vệ liên tục bay ngược ra.
Bất quá hai huynh đệ đều không có hạ tử thủ, những thủ vệ này cũng là nghe lệnh làm việc mà thôi, chỉ đánh ngất đi.
Thời gian mấy hơi, tất cả thủ vệ đều nằm trên mặt đất, an tĩnh giống như một đứa bé.
Tịch Nguyên Khải nhìn thấy tình cảnh như vậy, đều lộ ra vẻ hoảng sợ, không ngờ bọn hắn lại lợi hại như vậy.
- Còn có ai hay không?
Dạ Côn nhìn về phía Tịch Nguyên Khải đang sững sờ, thành chủ còn chưa tìm hiểu rõ tình huống đã ra tay, quả thật không còn lời nào để nói.
Nhưng mà chuyện tiếp theo liền khiến mọi người kinh ngạc, ngay cả Côn ca cũng choáng váng.
- Ta đã thăm dò, các ngươi quả nhiên là người của Thánh Thiên gia, chê cười.
Chỉ thấy Tịch Nguyên Khải chắp tay, trong nháy mắt trở nên vô cùng tôn kính.
Tốc độ trở mặt này có thể xưng hoàn mỹ, khiến cho Côn ca kinh ngạc vô cùng, vị thành chủ này đúng là người có cá tính.
Nếu vị thành chủ này không muốn vạch mặt, Côn ca lại muốn đi Ba gia, cho nên lên tiếng cười một tiếng:
- Tịch thành chủ, ngươi thăm dò có chút quá, nếu xảy ra ngoài ý muốn, hậu quả sẽ rất khó lường.
- Không có cách, thời buổi này có rất nhiều người giả mạo, mong rằng các vị Thánh Thiên gia đừng để bụng.
- Không dám.
Kỳ thật trong lòng mọi người đều biết, thế nhưng không có vạch trần, nếu thật là người Thánh Thiên gia, còn cần phải tới hỏi đường sao.
Tịch Nguyên Khải rõ ràng là sợ hãi, cho nên mới như thế.
- Các vị muốn biết vị trí của Ba gia, ta liền nói cho các vị biết.
Tịch Nguyên Khải cung kính nói ra, sợ đám người này lại làm loạn, thế nhưng nếu đám người này đến Ba gia gây rối, cuối cùng truy trách, khẳng định sẽ tính lên đầu mình, lúc đó chết chắc, thế nhưng hiện tại không nói, vậy liền không thấy được mặt trời ngày mai rồi.
- Tịch thành chủ thật sự sáng suốt, bất quá ngươi yên tâm đi, chúng ta quả thật đi Ba gia tìm bằng hữu.
Dạ Côn biết trong lòng thành chủ đang nghĩ gì, cũng cho đối phương một viên thuốc an tâm.
Trong lòng Tịch Nguyên Khải đang nghĩ, tin ngươi mới lạ.
Tịch Nguyên Khải đuổi người xung quanh đi, một mình đối mặt với bọn họ.
- Các vị, mặc dù không biết các ngươi muốn đi Ba gia làm gì, nhưng hy vọng các ngươi đừng lộ ta ra.
Tịch Nguyên Khải nghiêm túc nói, hôm nay thật là không may, hung thủ chưa bắt được, ngược lại chọc ra phiền toái càng lớn.
Dạ Côn cười nói:
- Tịch thành chủ yên tâm đi, ta đương nhiên sẽ không nói, ưu điểm lớn nhất của ta chính là không nói dối.
Mọi người: ......
- Ba gia cách nơi này không xa, tiến lên phía bắc ngàn dặm các ngươi liền có thể nhìn thấy Băng Hải, bay qua Băng Hải các ngươi sẽ thấy tường băng cao ngàn trượng, dọc theo tường băng đi đến phần cuối phía đông, sẽ nhìn thấy một dãy núi, Ba gia ở đó.
Tịch Nguyên Khải nói rất đơn giản, nhưng cũng rất có ích.
- Được, tạ thành chủ cáo tri, chúng ta đương nhiên sẽ bảo mật cho ngươi, nhưng nếu như ngươi chỉ sai, vậy chúng ta sẽ còn trở lại tìm ngươi tâm sự.
Tịch Nguyên Khải chỉ cảm thấy đầu trọc trước mắt tựa như ác ma.
- Đương nhiên, cái chết ái thê ngươi, ta cũng sẽ giúp ngươi truy ra hung thủ.
Dạ Côn vỗ vỗ Tịch bả vai Nguyên Khải, Côn ca nói ra, chính là tát nước ra ngoài.
- Không có việc gì, ta tự tra là được.
Tịch Nguyên Khải nào dám, ước gì đây là lần cuối gặp mặt.
- Không cần khách khí.
- Không dám không dám.
Đã biết Ba gia ở nơi nào, Dạ Côn cũng không có ý định dừng lại, trực tiếp lấy ra thảm bay.
- Tịch thành chủ, sau này còn gặp lại.
Tịch Nguyên Khải cười khan vài tiếng, ngoài miệng nói sau này còn gặp lại, trong lòng thầm cầu mong vĩnh viễn đừng gặp.
Thảm bay xông lên mây xanh, hướng thẳng đến phía bắc, cha truyền tống có hơi xa.
Trong lúc mọi người đang bay, bỗng nhiên có một cái vật thể màu đen cũng theo sau, đoàn người quay đầu nghi hoặc nhìn lại.
Bầu trời lớn như vậy, còn có thể đụng phải người khác?
Dạ Côn hãm tốc độ lại, mà bóng đen kia cũng càng ngày càng gần, chỉ thấy đây là một cái kiệu màu đỏ, nhưng không ai khiêng mà thôi.
Nếu như không phải Dạ Côn hãm tốc độ lại, kiệu đỏ thật đúng là khó đuổi theo kịp.
Mà trong lòng Dạ Côn cũng rất tò mò, sẽ là ai chứ. . . một đường hướng bắc giống mình.
Rất nhanh liền đuổi kịp, người trong kiệu tựa hồ cũng cảm nhận được đám người Dạ Côn, vén rèm nhỏ bên cạnh lên.
Tầm mắt từ im lặng dần dần trở nên kinh ngạc, nhất là trông thấy cái đầu trọc kia, phảng phất hồi tưởng lại một vài chuyện không vui.
Dạ Côn cũng giống như vậy, thấy người trong kiệu, còn cảm thấy rất quen mặt, tựa hồ đã gặp ở nơi nào rồi.
Từ biểu lộ kinh ngạc của đối phương, trong nháy mắt liền nghĩ tới!
- Là ngươi!
- Là ngươi!
Dạ Côn cùng nam tử trong kiệu đồng thời kinh hô một tiếng.
Biểu lộ của Dạ Tần cùng Đấu Phù Thế rất thú vị, nơi này đều có thể gặp người quen, thật trùng hợp.
Người trong kiệu lập tức buông rèm xuống, cỗ kiệu kia phảng phất được gắn thêm tên lửa, cấp tốc lao thẳng về phía trước.
- Ta thảo!
Dạ Côn thầm mắng một tiếng, thế mà chạy!
Không nói hai lời, lập tức tăng tốc, một trận truy đuổi trên bầu trời lập tức mở màn.
- Đại ca, các ngươi quen?
- Đúng vậy, từng gặp mặt một lần.
- Ngươi đánh qua y?
Dạ Tần tò mò hỏi, nếu như không có đánh, sao lại sợ như vậy.
- Ách. . . xem như giao thủ qua đi.
- Khó trách nhìn thấy đại ca liền chạy.
Dạ Tần bất đắc dĩ cười một tiếng, nhất định là đại ca khi dễ người khác.
Dạ Côn cũng muốn hỏi đối phương, mặc dù đã không cần thiết, nhưng có một số việc vẫn muốn biết.
Thảm bay tăng tốc rất nhan, khoảng cách với cỗ kiệu cũng càng gần, người trong kiệu rõ ràng đang run rẩy, nhìn cái kiệu kia một chút liền biết, nó cũng đang run rẩy.
- Đại ca, hình như y rất sợ ngươi.
Dạ Tần trêu đùa một tiếng.
- Ta cũng không ngờ lại lưu lại bóng mờ lớn như thế.
Dạ Côn lắc đầu cười khổ, kỳ thật đã không còn cừu hận.
Dần dần, thảm bay đã tới gần kiệu, Dạ Côn hướng phía kiệu hô to:
- Uy, ngươi chạy nhanh như vậy làm gì?
Bên trong hết sức an tĩnh, sau một hồi lâu mới xuất sinh hô:
- Ta không chạy, chẳng lẽ chờ ngươi tới đánh ta a?
- Ta lúc nào nói muốn đánh ngươi, đã lâu không gặp, chỉ muốn tâm sự mà thôi.
- Tâm sự?
Người trong kiệu nghi hoặc hỏi lại.
- Đúng vậy, chứ ngươi nghĩ thế nào.
- Ta thảo, ngươi phải nói sớm chứ, ta còn tưởng rằng ngươi muốn động thủ đây, hù chết bảo bảo.
Mọi người: ......
Bạn cần đăng nhập để bình luận