Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 850: Gặp Nhau

Tên Dạ Côn này, thật muốn làm Gia Cát Nhất Cách tức chết sao.
Quả nhiên, Gia Cát Nhất Cách nghe thấy Dạ Côn nói như thế, trong nháy mắt mặt đỏ lên, nếu không phải hoàn cảnh không cho phép, chỉ sợ đã ra tay đánh người.
- Gia gia. . .
Trong lúc bầu không khí đang ngưng kết, một âm thanh thanh thúy truyền đến, chỉ thấy Gia Cát Thanh từ bên ngoài một đường chạy đến, tựa hồ rất gấp.
Dạ Côn nhìn Gia Cát Thanh tới, thầm nghĩ không ổn, người không ở mình nói lung tung, hiện tại... không xong.
Nữ nhân thật đúng là dễ làm hỏng việc.
Gia Cát Nhất Cách thấy tôn nữ tới, tức giận hừ lạnh một tiếng, thế mà cùng một tên đầu trọc tư định cả đời, ngươi đến cùng nghĩ như thế nào.
Lúc này Gia Cát Thanh nhìn thoáng qua Dạ Côn, ánh mắt thế mà lộ ra một tia lo lắng, Dạ Côn đã nhận ra. . . thầm nghĩ tình huống như thế nào?
- Gia gia.
- Chuyện của con với hắn rốt cuộc là như thế nào?
Gia Cát Nhất Cách trầm giọng nói ra, buổi sáng nghe thấy tin tức như vậy còn không tin, hiện tại thấy tôn nữ lo lắng như thế, cảm thấy những lời vừa rồi đầu trọc nói có lẽ là thật.
Lời này vừa hỏi xong, bên cạnh đã xuất hiện mấy người.
Chu Hoài Nhân cung kính hô:
- Gia chủ.
Dạ Côn khẽ cau mày, lập tức nhìn sang.
Nam nhân này chính là cha đẻ của mình?
Y có tóc! ! !
Thật quá thất vọng rồi, hẳn không có tóc mới phải, như thế mới xem như di truyền.
Côn ca chẳng qua là dùng ý nghĩ như vậy giúp mình trầm tĩnh lại, kỳ thật hiện tại tâm tình rất phức tạp.
Mình nhìn y là một chuyện, thế nhưng ánh mắt y nhìn mình lại là một chuyện khác, phảng phất giống như trông thấy kẻ thù vậy.
Còn có phu nhân sau lưng, hình ảnh vừa ra đời bỗng nhiên xuất hiện ở trong đầu Dạ Côn, khuôn mặt nữ nhân cũng rõ ràng, không sai!
Chính là người này, người đã sinh mình ra, cũng chính là người đã vứt bỏ nàng, lưu lại tên Chu Tuấn ở phía sau kia, mặc dù hiện tại khuôn mặt vẫn còn đang băng bó.
Chu Tuấn biết hôm nay Dạ Côn sẽ tới, nhẫn nhịn đau đớn sang đây xem của Dạ Côn.
Chẳng qua là không ngờ, Gia Cát Thanh cũng tới. . .
Chu Bán Sinh nhìn Dạ Côn trước mắt, ánh mắt hơi hơi co rút, kẻ này mang đến cảm giác có hơi vi diệu, thậm chí cảm giác ánh mắt của hắn rất giống thê tử.
Thủy Linh Linh theo ở phía sau cũng có cảm giác như vậy, cảm giác trên trán Dạ Côn, thế mà rất tương tự với phu quân, chuyện này khiến vợ chồng hai người có một cỗ ảo giác quái dị.
Lúc này Dạ Côn không nói chuyện, chính là cực lực điều chỉnh tốt tâm tính, thậm chí đều muốn chất hỏi bọn họ, vì sao năm đó đối xử với mình như vậy.
- Gia chủ.
Gia Cát Nhất Cách chắp tay hô.
- Gia Cát sao lại tới đây?
Chu Bán Sinh căng mặt, nhất là chuyện xảy ra tối hôm qua, hiện tại đối với Gia Cát Nhất Cách không có một chút hảo cảm.
Gia Cát Nhất Cách vốn là mang theo một điểm áy náy đến, nhưng đụng phải Dạ Côn, hiện tại đầy bụng tức giận.
- Bởi vì hắn!
Gia Cát Nhất Cách trầm giọng nói ra.
- Hắn làm sao?
Chu Bán Sinh hỏi.
Gia Cát Nhất Cách lạnh giọng nói ra:
- Người trẻ tuổi này lừa tôn nữ của ta!
- Gia gia, hắn không có gạt con.
Gia Cát Nhất Cách vừa mới dứt lời, Gia Cát Thanh liền phủ nhận, chuyện này khiến Dạ Côn có chút kinh ngạc, Gia Cát Thanh diễn kỹ cao minh như vậy?
Ngay cả mình cũng mém bị lừa gạt.
Nghe thấy tôn nữ nói, Gia Cát Nhất Cách càng tức giận:
- Thanh Thanh, con hồ đồ a. . . làm sao có thể cùng người như vậy tư định cả đời!
Chu Tuấn nghe xong cả người đều choáng váng.
Dạ Côn thế mà có một chân với Gia Cát Thanh, chuyện xảy ra khi nào, thế mà đều tư định cả đời!
Chẳng lẽ Gia Cát Thanh là bởi vì Dạ Côn nên mới từ hôn mình! ! !
Đâu chỉ Chu Tuấn nghĩ như vậy, Chu Bán Sinh cùng Thủy Linh Linh cũng nghĩ như vậy.
Gia Cát Thanh nhìn về phía Dạ Côn, tựa hồ đang hỏi. . . sao ngươi lại quyết định một mình. . . đều không tìm ta thương lượng một chút.
Đối mặt với ánh mắt của Gia Cát Thanh, Côn ca có chút nghi ngờ, ánh mắt này không thích hợp a.
Chuyện này cũng không trách Gia Cát Thanh được, hôm qua dưới con mắt của mọi người, bị Côn ca ôm hôn như thế, làm một nữ tử có đạo đức, chỉ sợ lại không nguyện ý như thế nào, đều sẽ muốn đối mặt với sự thực như vậy.
Đêm qua Gia Cát Thanh cũng nghĩ một đêm, lúc này mới quyết định tốt.
- Gia gia, con. . . con. . . con quả thật cùng hắn. . .
Khuôn mặt Gia Cát Thanh hơi hơi đỏ lên, hiện tại cũng không biết làm sao, xảy ra chuyện như vậy, mình cũng không muốn nhìn thấy, thế nhưng đã bị hắn khinh bạc. . .
Nghe thấy tôn nữ trả lời, Gia Cát Nhất Cách cảm thấy trước mắt đen kịt, làm sao lại xảy ra chuyện như vậy.
Chu Tuấn đã sắp nổ tung, Gia Cát Nhất Cách thật có một chân với Dạ Côn, Dạ Côn không chỉ phế mình đi, thậm chí còn lên nữ nhân của mình!
- Dạ Côn, ta muốn giết ngươi! ! !
Chu Tuấn cũng nhịn không được nữa, dù cho trên mặt bị thương, cũng muốn chém Côn ca thành muôn mảnh!
Nhìn Chu Tuấn đánh tới, Dạ Côn không có ngăn cản.
Nhưng vào đúng lúc này, Gia Cát Thanh động, trực tiếp ngăn tại trước mặt Dạ Côn, một phát bắt lấy cổ tay Chu Tuấn, lạnh giọng nói ra:
- Chu Tuấn, ngươi muốn làm gì! ! !
- Ngươi thế mà che chở tên gian phu này! ! !
Chu Tuấn gầm thét một tiếng.
- Chu Tuấn, miệng đặt sạch sẽ một chút!
Gia Cát Thanh mảy may không sợ, thậm chí lực đạo trong tay còn tăng thêm một chút, khiến Chu Tuấn khổ không thể tả.
Trong lòng Dạ Côn cảm thán a, thân đệ đệ của mình, hiện tại thật thảm.
Chu Tuấn trầm giọng quát:
- Gia Cát Thanh, ngươi có biết, hắn cùng Mộc Lưu cũng có một chân hay không!
- Nam nhân ưu tú, tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường.
Gia Cát Thanh phản bác một tiếng.
Câu nói này trực tiếp khiến Chu Tuấn mộng bức.
Thậm chí ngay cả Côn ca đều mộng bức, trời ạ, vị cô nương này thật là cởi mở a, thế này đều không ngại sao. . .
Gia Cát Nhất Cách thậm chí có chút tuyệt vọng, tôn nữ của mình đến cùng đã trúng độc gì, trước kia không phải như vậy.
- Hắn có chỗ nào bằng ta! Muốn thân phận không có thân phận! Chẳng qua là một người hạ đẳng! Sao có thể sánh với ta!
Đối mặt với Chu Tuấn gào thét, Gia Cát Thanh từ tốn nói:
- Hắn điểm nào cũng tốt hơn ngươi.
- Ngươi! Ngươi! Ta tận lực thay đổi vì ngươi, không ngờ ngươi lại đối xử với ta như vậy! ! !
Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng, đưa tay khoác lên trên vai Gia Cát Thanh nhẹ nói ra:
- Thanh Thanh, đừng như vậy, sau làm Chu thiếu đau.
- Hừ!
Gia Cát Thanh hừ lạnh một tiếng, buông Chu Tuấn ra.
Chu Hoài Nhân cảm thấy, tiểu tử Dạ Côn này thật lợi hại, mới đến Thiên Cung không đến một ngày, liền hàng phục Gia Cát Thanh.
Có Gia Cát Nhất Cách ở phía sau làm chỗ dựa, đoán chừng đại ca đều phải ước lượng một chút.
Lúc này Chu Bán Sinh cuối cùng mở miệng nói chuyện.
- Dạ Côn đúng không.
Nghe thấy "phụ thân" hỏi, trong lòng Dạ Côn thắt lại, nhìn về phía Chu Bán Sinh trầm giọng nói ra:
- Đúng vậy.
- Ngươi phế đi tu vi của con ta, chuyện này ngươi tính thế nào?!
Chu Bán Sinh lạnh giọng chất vấn, mặc dù trong lòng có điểm quái dị, thế nhưng nên làm vẫn phải làm.
Gia Cát Nhất Cách giật mình, tu vi của Chu Tuấn là do hắn phế đi? ? ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận