Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 419: Giết Chóc Bắt Đầu

Âm thanh vang lên trong từng chiếc phi thuyền, khiến cho đám binh sĩ lần lượt đứng dậy.
Bầu không khí bên trong phi thuyền trầm lắng, biểu tình của mọi người vô cùng ngưng trọng, không có bộ dáng hùng hùng hổ hổ như lúc trước.
Phi thuyền to lớn từ trên tầng mây hạ xuống, tất cả mọi người trong Hạ Đô đều nhìn thấy được.
Chuyện này khiến Dạ Trùng lập tức sững sờ.
Sao viện quân lại xuất hiện ở đây? Không phải đã đưa tình báo ra ngoài rồi sao? Tại sao lại như vậy!!!
- Không tốt!
Dạ Minh sầm mặt lại.
Nhưng hiện tại nói gì cũng đã chậm. Tốc độ phi thuyền đáp xuống cực nhanh, phi thuyền khổng lồ vững vàng xếp thành hàng trên mặt đất.
Mà ở xung quanh phi thuyền, tất cả đều là thổ dân đang nhe răng ra cười.
Người Thái Kinh! Các ngươi chết chắc!
Cửa phi thuyền mở rộng, các binh sĩ từ bên trong bước ra, vẻ mặt kéo căng.
Ngũ Nhạc cũng không có lập tức bày ra tiến công, bọn họ còn đang chờ...
Nhân số đi ra càng ngày càng nhiều, mà trong Hạ Đô đã đốt khói hiệu, bầu trời toát ra pháo hoa mỹ lệ
Thế nhưng xung quanh đã bị huyễn cảnh che kín, căn bản không nhìn thấy cảnh báo đến từ Hạ Đô.
Càng ngày càng nhiều người đi ra, đại quân Ngũ Nhạc ở xung quanh đã rục rịch.
Đông Tứ và Đát Từ vừa đi ra khỏi, lập tức cảm giác có chút khác thường.
Mặc dù xung quanh không có đạo lực phát ra, thế nhưng lại có một cỗ thi khí... thi khí rất nồng nặc.
Tuyệt Thiên mới vừa đi ra cũng cảm giác được, cỗ thi khí này rất giống với lần trước lúc y đến Ngũ Nhạc.
Thế nhưng Tuyệt Thiên biết lại không nói.
Phi Tuyết cũng cảm thấy có gì đó, hơi khẽ cau mày, theo đại quân bước ra.
Rất nhanh, Dạ Côn cùng Dạ Tần cũng đi ra.
Dạ Côn vừa ra liền cảm thấy không đúng, hơi khẽ cau mày.
- Đại ca, làm sao vậy?
Dạ Tần thấy đại ca đột nhiên cau mày, tò mò hỏi.
Dạ Côn lắc đầu, cảm giác mình đã suy nghĩ nhiều, Ngũ Nhạc làm sao có thể đã đánh tới, không tồn tại, hẳn là mình cả nghĩ quá rồi.
- Không có gì.
Dạ Côn cười cười, không để ở trong lòng.
Thế nhưng tất cả mọi người lại không nghĩ tới, đại quân Ngũ Nhạc đã đánh vào, thậm chí còn bố trí mai phục.
Rất nhanh, Tông Hoằng Nguyên cùng Bùi Thiên cũng xuất hiện, hai người cũng không có phát hiện đồ vật gì.
Dù sao thi khôi phát tán ra cũng không phải là đạo lực, mà là thi khí.
Thứ như thi khí này người thường không có cách nào phát hiện, yêu khí có lẽ còn có thể cảm giác được, nhưng thi khí lại vô cùng mơ hồ.
Tuyệt Thiên cũng là lúc trước từng trải nghiệm qua, cho nên mới khẳng định.
Đông Tứ và Đát Từ sống lâu như vậy, kiến thức rộng rãi, cho nên nhận ra cũng là chuyện thường.
Tuy Phi Tuyết đi qua rất nhiều nơi, gặp qua rất nhiều chuyện, nhưng cũng không có cách nào khẳng định.
Dù sao bọn họ không thể nào ngờ được đại quân Ngũ Nhạc đã đánh tới, hơn nữa còn có huyễn ảnh đánh lừa thị giác.
Ngũ Nhạc không thể nào đánh tới, cứ điểm cao như vậy, còn có Dạ gia quân.
Chẳng qua là lần này Ngũ Nhạc đã toàn lực xuất kích, căn bản không cho Thái Kinh cơ hội thở dốc.
Tuy nhiên nếu như lần này Ngũ Nhạc bị diệt diệt, như vậy bọn họ cũng xong đời.
Tông Hoằng Nguyên chăm chú nhìn xung quanh, cảm giác bầu không khí có gì đó là lạ.
Bùi Thiên bên cạnh cũng có cảm giác như vậy, cảm giác vô cùng không tốt, lại không nói ra được là lạ ở chỗ nào.
- Tướng sĩ ở Hạ Đô đâu? Sao không thấy một ai đến?
Bùi Thiên vẫn chăm chú nhìn xung quanh, cảm giác sự tình càng ngày càng kì quái.
Tông Hoằng Nguyên cũng cảm thấy buồn bực:
- Không phải chứ? Dù thế nào cũng phải có người đến đón chúng ta.
- Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Bùi Thiên trầm giọng nói ra.
Kinh nghiệm nhiều năm của Tông Hoằng Nguyên nói với y, ở trong này nhất định có vấn đề.
- Quan Thanh!
Quan Thanh nhanh chóng chạy đến, chắp tay hỏi:
- Viện trưởng.
- Phái người đi thăm dò Hạ Đô, xem tình huống như thế nào? Nhanh lên!
- Vâng!
Nhưng mà Quan Thanh vừa mới chuẩn bị quay đầu, liền bị một màn trước mắt rung động đến, chỉ thấy trên ngực Tông Hoằng Nguyên xuất hiện một thanh đao băng lãnh.
Thanh đao này mang theo máu tươi, xuyên thấu lồng ngực Tông Hoằng Nguyên, mà Tông Hoằng Nguyên cúi đầu nhìn ngực, ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.
Đây là thế nào?
Bùi Thiên trong nháy mắt hơi nhảy ra phía sau, cảnh giác nhìn xung quanh.
Nhưng mà binh lính xung quanh đều đã nhìn thấy, Tông đại tướng quân thế mà gặp chuyện!
Nhẹ nhàng dụi dụi con mắt, cảm giác quá không chân thật.
Mà ở sau lưng Tông Hoằng Nguyên, không khí bỗng nhiên mơ hồ, một bóng người dần dần xuất hiện.
Y cầm trường đao trong tay, sắc mặt tái nhợt, làn da trắng bệch, không có chút huyết sắc nào.
Thấy đột nhiên xuất hiện một người như vậy, Bùi Thiên liền lạnh giọng quát khẽ:
- Thi khôi!
Người ở chỗ này đại đa số không biết thi khôi là thứ gì.
Thế nhưng Quan Thanh biết thi khôi là gì, thi khôi chính là một đám người tương đối đặc thù ở bên trong Ngũ Nhạc, bọn họ không có phát ra đạo lực, có chẳng qua là thi khí, cho nên có thể không chút kiêng kỵ sử dụng năng lực.
- Sao thi khôi lại xuất hiện ở đây?!
Quan Thanh lạnh giọng nói ra.
- Chỉ có một loại kết quả, thi khôi xuất hiện ở đây, chứng minh Ngũ Nhạc đã công phá cứ điểm!
Bùi Thiên chăm chú nhìn xung quanh, càng thêm cảnh giác.
Nhưng mà Tông Hoằng Nguyên bị đâm, vẻ mặc mặt nguyên bản hồng nhuận phơn phớt liền trở nên tái nhợt.
Một vị binh sĩ bên cạnh rốt cuộc mới phản ứng lại, run rẩy đại đao bên hông:
- Tông tướng quân!
Thế nhưng binh sĩ mới bước ra một bước, cả người một phân thành hai, máu tươi văng khắp nơi.
Một màn này khiến mọi người trợn mắt hốc mồm, cảm giác xung quanh đều trở nên âm u đầy tử khí.
Theo không khí lắc lư, một tên thổ dân to lớn cầm cự phủ xuất hiện.
Theo thổ dân xuất hiện, đầu óc tất cả mọi người liền ong ong kinh hãi.
- Thái Kinh, gia gia đến đây!
Nam nhân nâng cự phủ trong tay lên, gân xanh trên cánh tay lập tức căng phồng, lúc cự phủ hạ xuống, lập tức chém bay một đám người đang mộng bức.
Đám người rốt cục bạo động, phát ra tiếng thét chói tai, tiếng ồn ào hỗn loạn.
Dạ Côn cách không xa, cũng có thể nghe thấy.
- Đại ca, xảy ra chuyện gì?
Dạ Tần vừa mới dứt lời, Dạ Côn đã nhìn thấy đám người bị nổ tung, chân cụt tay đứt bay tán loạn.
Chỉ trong chớp mắt, xung quanh thế mà đứng đầy thổ dân.
Dạ Côn cùng Dạ Tần đều bị khiếp sợ, bộ lạc Ngũ Nhạc sao lại chạy đến nơi này rồi?
- Các huynh đệ tỷ muội! Giết! Dùng máu tươi người Thái Kinh nhuộm đỏ da của chúng ta!
Cũng không biết người nào quát to một tiếng, tràng diện trong nháy mắt bùng nổ, tiếng hô chém giết vang lên không ngừng.
Dạ Côn kéo đệ đệ lại, ma sát chiếc nhẫn trong tay.
Hiện tại không triệu hoán Thần Kiếm, còn chờ đến khi nào?
Bầu trời lập tức biến thành biển lửa, một đầu Hỏa Long mang theo long ngâm chui vào trong tay Dạ Côn.
Mọi người ở trong Hạ Đô đều có thể nhìn thấy Thần Kiếm bị triệu hoán ra.
Đông Môn Mộng biết nhi tử đã tới, hơn nữa còn trúng bẫy rập, cho nên mới triệu hoán Thần Kiếm ra, Côn Côn là hài tử thích điệu thấp, sẽ không tùy tiện xuất ra Thần Kiếm.
Khiến cho người ta không nghĩ tới chính là, theo Thần Kiếm xuất hiện, vùng trời chiến trường thế mà toát ra vòng xoáy khổng lồ.
Bên trong vòng xoáy, mây đen quay cuồng, lôi điện tề minh.
Oanh!
Chỉ thấy một đạo Thiên Lôi cứng cáp trực tiếp bổ xuống.
Đạo Thiên Lôi này đánh vào một người trẻ tuổi, bởi vì vừa rồi y sử dụng đạo lực phòng vệ khảm đao của thổ dân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận