Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 435: Trở Lại Dạ Gia

- Vẫn là rượu ở Thái Kinh đủ mùi vị.
Dạ Minh cảm thán một tiếng.
Dạ Côn cùng Dạ Tần liếc nhau một cái, Dạ Tần nhẹ giọng hỏi:
- Cha, lần này chúng ta nên làm sao?
- Đúng vậy đó cha, nếu quả thật muốn tạo phản, lần này cha trở về không mang binh sao?
Dạ Côn đi theo hỏi.
- Hai thằng nhóc các con biết cái gì là tạo phản không? Tưởng tạo phản dễ dàng sao như vậy?
Dạ Minh lắc đầu, người trẻ tuổi a, ý nghĩ đơn giản thô bạo như vậy, mảy may không cân nhắc hậu quả.
- Cha, Thánh Nhân đã muốn động đao với chúng ta, nếu như còn ngồi chờ chết...
Dạ Tần thấp giọng nói.
- Cha hỏi các con một chuyện.
Dạ Côn cùng Dạ Tần chững chạc đàng hoàng nghe.
- Trưởng Tôn Ngự có thể làm Thánh Nhân Thái Kinh, y có nội tình gì? Các con biết không?
Dạ Minh nhàn nhạt hỏi.
Dạ Côn cùng Dạ Tần nghe xong hơi sững sờ.
Thánh Nhân có thể yên vị vị trí Thánh Nhân Thái Kinh, không để các thế lực Đông U khác xâm phạm, khẳng định có nội tình không kém.
Trước đó Ma tộc vây thành, Dạ Côn muốn chờ Thánh Nhân, nhưng Thánh Nhân chậm chạp không ra, Dạ Côn liền không nhịn được.
Nếu như ngày đó nhịn thêm một lúc, có lẽ Thánh Nhân sẽ dùng ra nội tình.
Cho dù đối với Ngũ Nhạc tiến công, ngoại trừ phòng ngự cơ bản, Thánh Nhân cũng không để lộ ra thêm một chút gì.
Đến cùng là không có, hay là đang ẩn giấu.
Dạ Côn cảm thấy là vế sau.
- Các con không biết nội tình của Thánh Nhân như thế nào, ngoài miệng cứ nói phản...
Dạ Minh trầm giọng răn dạy, trẻ tuổi không sai, thế nhưng tối thiểu cũng phải động não, thế lực ở Đông U rồng rắn hỗn tạp, một khi phá vỡ thế cân bằng, Đông U liền sẽ loạn.
Dạ Côn cảm thấy vấn đề thực lực hẳn không thành vấn đề, thế nhưng về phần lý do thì còn hơi thiếu sót một chút.
Một khi lý do đầy đủ, Dạ Côn cảm thấy có thể thành công.
- Mưu phản chung quy là mưu phản, cho dù lý do có tốt, thì đó cũng là tội mưu phản.
- Cha, chẳng lẽ Thánh Nhân muốn giết chết chúng ta, chúng ta còn phải cắn răng nhận lấy?
Dạ Tần biểu thị không phục, mặc dù thực lực Tần ca kém một chút, thế nhưng huyết tính lại không kém.
Dạ Minh hít một hơi thật sâu:
- Còn chưa đến lúc.
Hai huynh đệ nghe xong, ánh mắt lập tức sáng lên.
Cha câu nói này đủ sâu.
Hay là nói, cha đã sớm có ý định phản, chẳng qua là đang suy tính lập mưu?
- Cha, không thể nói thêm một chút sao?
Dạ Côn cầm bình rượu lên, rót rượu cho cha, cười tủm tỉm hỏi.
- Tiểu tử thối, đừng hòng dùng chiêu này với cha.
Dạ Minh từ tốn nói.
Mà Dạ Tần đứng dậy ra sau lưng Dạ Minh, xoa bóp cho cha:
- Cha, người nói một chút thôi cũng được, chưa đến lúc là thế nào?
- Các con muốn nghe?
- Muốn.
- Vậy cũng được, trước nói cho cha biết một chuyện.
- Chuyện gì?
- Các con làm thế nào cưới tận hai người mà không nãy sinh tranh chấp, hơn nữa còn có thể vui vẻ hòa thuận, nhất là Côn Côn, con ngay cả muội muội người ta cũng không buông tha.
Dạ Côn:......
Dạ Tần:......
- Mẫu thân!
Dạ Côn cùng Dạ Tần lập tức hướng phía hành lang hô, lúc này Đông Môn Mộng đang nói chuyện phiếm với con dâu, nghe thấy nhi tử gọi mình liền lên tiếng trả lời:
- Làm sao?
Dạ Minh bị tức xì khói, hai tên tiểu hỗn đản, đảo mắt liền biến thành phản đồ.
- Ta nói!
Hai huynh đệ hướng phía mẫu thân hô:
- Không có gì.
Minh ca thật là khó a, bị thê tử khi dễ, hiện tại còn bị nhi tử uy hiếp.
Đến cùng ai mới là lão tử.
Chỉ nghe Dạ Minh tức giận nói ra:
- Năm đó lão tử nên @#$ các ngươi lên tường.
Dạ Côn cùng Dạ Tần biểu lộ là như vậy (=


ω


=)
- Cha, đừng làm rộn, mau nói, chuẩn bị lúc nào động thủ?
Dạ Tần tò mò hỏi.
Dạ Minh từ tốn nói:
- Thời cơ chưa tới.
- Cha, người nói thế là thế nào?
- Chờ...
Dạ Minh bình tĩnh nói ra.
- Vậy phải chờ tới năm nào tháng nào?
Dạ Tần bất đắc dĩ hỏi.
- Xem tình huống đi.
- Bất quá... Côn Côn, Tần Tần...
Thấy sắc mặt cha trở nên phá lệ nghiêm túc, hai huynh đệ cũng nghiêm túc lại.
- Sau khi giải quyết chuyện ở Thái Kinh xong, ta và mẹ các con sẽ phải rời đi.
Dạ Minh nhẹ nói ra.
- Rời đi??? Đi đâu???
Hai huynh đệ cùng kêu lên hỏi.
Dạ Minh nhìn Đông Môn Mộng trong đại sảnh, khẽ cười nói:
- Mẫu thân các con kỳ thật rất muốn ôm cháu, sau này chúng ta rời đi sợ rằng rất lâu sau mới có thể trở về, cho nên mẫu thân mới thúc giục các con sinh con, nàng sợ mình bỏ lỡ thờ khắc tôn tử xuất sinh.
- Cha, người với mẫu thân muốn đi đâu? Tại sao phải đi lâu như vậy?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
- Mẫu thân các con cũng không phải người Đông U, nói các con cũng không hiểu, rất phức tạp.
Dạ Tần thấp giọng nói ra:
- Cha, người không nói gì mới khiến con và đại ca lo lắng.
- Không nói là vì muốn tốt cho các con, có biết không?
Dạ Minh trầm giọng nói, khẽ nhấp một ít rượu.
- Là chuyện phiền toái sao?
Dạ Côn hỏi.
Dạ Minh không nói gì:
- Các con an tâm sống ở Thái Kinh là được rồi, nhìn chung Thái Kinh cũng tương đối an toàn.
- Cha, người cảm thấy con và đại ca sẽ đứng nhìn sao?
Dạ Tần có chút tức giận, có phải cha chê thực lực mình quá yếu, cho nên mới không nói hay không.
- Tần Tần, cha biết các con đều là hảo hài tử, nhưng có một số việc, nhất định phải do bản thân cha đi giải quyết, biết không?
- Vậy nếu như cha không giải quyết được?
Dạ Côn hỏi.
- Nói nhảm, lão tử đều không giải quyết được, nhất định phải kéo các ngươi cùng một chỗ giải quyết, bằng không thì sinh các ngươi ra làm gì!
Nghe cha nói xong, hai huynh đệ đều cười, chính là loại cảm giác này.
Phụ tử chúng ta cùng tiến cùng lùi, mặc kệ kẻ địch cường đại đến mức nào.
Mà hiện tại Dạ Tần muốn nỗ lực tu luyện, tranh thủ sớm ngày có thể cùng cha, đại ca kề vai chiến đấu.
Toàn bộ buổi chiều, người một nhà đều đang trao đổi, không khí vô cùng hòa hợp.
Chạng vạng tối, ba người liền chuẩn bị đến Dạ gia Thái Kinh.
Nguyên bản hai huynh đệ định mang theo thê tử cùng đi, thế nhưng Dạ Minh biểu thị, đây là dạ yến gia tộc, ngay cả Đông Môn Mộng cũng không đi.
Rõ ràng chuyện lần này vô cùng trọng yếu.
Trực tiếp liên quan đến tương lai Dạ gia.
Dạ gia cũng tại thành bắc, cũng tương đối gần, đi qua mấy con phố liền đến.
Đại môn Dạ gia Thái Kinh cho người ta một loại cảm giác lăng lệ, nhìn cái bảng hiệu kia một chút, nghe nói là do Nguyên Tôn Kiếm Đế dùng kiếm khắc lên.
Hai chữ Dạ gia uy nghiêm mang đến cho người nhìn một loại cảm giác đè nén, không dám lỗ mãng.
Dạ Minh nhìn cảnh vật trước mắt, tựa hồ lâm vào trong hồi ức.
Nhớ khi còn bé, huynh đệ bốn người thường xuyên ở bên trong chơi đùa, đáng tiếc tuổi tác tăng lên, loại tình cảm kia cũng dần dần nhạt đi.
Ngoại trừ đại ca ra, những người khác dường như trở thành người xa lạ, không có tình huynh đệ.
- Đi vào đi.
Dạ Minh thở dài một tiếng, lần nữa bước vào đại môn Dạ gia.
- Hoan nghênh tam thiếu gia về nhà.
Thị vệ canh cổng còn nhận ra Dạ Minh, lập tức cung kính hô.
Dạ Minh nhìn thị vệ cười nói:
- Lão Dịch, đã lâu không gặp.
- Đúng vậy, đã hơn mười năm...
- Vẫn như vậy.
- Tam thiếu gia cũng giống như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận