Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 1118: Đều Là Hiểu Lầm Nha

Từ khi sau khi Đế Quân xuất hiện, Dạ Tư Không vẫn không nói một lời, thế nhưng trong mắt giống như có một ngọn lửa đang cháy hừng
hực.
Lúc này nghe Đế Quân chủ động nói đến mình, ông ta đương nhiên cũng sẽ không né tránh:
- Ngươi vẫn như cũ, không thay đổi chút nào.
- Ngươi cũng thế, hiểu lầm với ta không có chút chuyển biến.
Đế Quân cười cười, nhấn hai chữ "hiểu lầm" rất nặng.
- Hiểu lầm? Chúng ta có gì hiểu lầm sao?!
Dạ Tư Không lạnh giọng nói ra.
Đế Quân hướng phía mọi người:
- Không chỉ người hiểu lầm ta, trước kia chúng ta đều đã hiểu lầm nhau.
- Ha ha ha, vạn năm qua, đây là lần đầu tiên ngươi giải thích, không ngờ lại dùng "hiểu lầm" tới qua loa , thật khiến ta thất vọng.
Ánh mắt Dạ Tư Không thâm thúy, nếu không phải bình ổn, hiện tại đã trực tiếp lên.
- Vậy được, bổn quân trước hết hóa giải ân oán giữa chúng ta đi?
- Ta cũng muốn nghe xem, ngươi hóa giải ân oán như thế nào.
Đế Quân cười nói:
- Các vị, nếu hôm nay bổn quân tới, vậy nhất định sẽ đưa ra câu trả lời hài lòng, mọi người đừng khẩn trương, đều ngồi đi, từ xa tới, không lẽ không cho được một chén trà sao.
- Vậy phải xem lời giải thích của ngươi có lọt tai hay không.
Dạ Tư Không âm u nói ra.
Dạ Côn đang thầm suy nghĩ lấy, lúc này Đế Quân lựa chọn ra mặt, khẳng định là không muốn khai chiến... một khi hai phe đánh lên, chỉ sợ Thần tộc sẽ tổn thất vô tiền khoáng hậu, như vậy Ma tộc được thế lớn mạnh, đến lúc đó làm ngư ông đắc lợi cũng không chừng.
Mà Đế Quân muốn dùng "hiểu lầm" đến giải quyết vấn đề, không có một chút chắc chắn, chỉ sợ sẽ không gọi một mình Hình Thiên đi theo, dù sao hắn cũng biết những người đang ngồi mạnh bao nhiêu, nếu thật động thủ, chỉ sợ vị Đế Quân này không về được.
- Được, vậy chúng ta nói từ lúc sau khi Thần Ma sau đại chiến kết thúc, ngươi là muốn nói lần huyết yến đúng không.
Đế Quân biết khúc mắc trong lòng Dạ Tư Không, cũng không quanh co lòng vòng.
- Năm đó người giết hết chi mạch, không phải là kiêng kị thực lực chúng ta quá mạnh sao?!
Đế Quân yên lặng nhẹ gật đầu:
- Vậy chúng ta nói đến chuyện chi mạch trước đi, nếu như không phải bổn quân thiện niệm, chỉ sợ chi mạch trong miệng ngươi đã sớm biến mất rồi, bổn quân thu các ngươi vào Thần tộc, bảo đảm các ngươi ăn uống no đủ, mà các ngươi lại càng muốn nhiều hơn, đây không phải giống như nuôi Hổ Điêu tay áo sao?"
Hổ Điêu biểu thị, bảo bảo trốn mấy trăm chương, vẫn trốn không thoát.
- Nói bậy! Chi mạch chúng ta cần cù chăm chỉ, bán mạng cho Thần tộc các ngươi, mà Thần tộc các ngươi ở trên chuyết yến mê hoặc chúng ta uống rượu độc, bằng không sao chúng ta mặc cho người chém giết được!
Đế Quân cười khẽ một tiếng:
- Ngươi khẳng định rượu độc kia là do bổn quân ban cho ư? Đây chỉ là suy nghĩ của các ngươi mà thôi.
- Nếu không phải ngươi! Chẳng lẽ còn ai khác sao?!
- Đương nhiên còn.
Đế Quân giơ tay lên, Hình Thiên sau lưng duỗi ra ngón tay, một đạo kim mang lần nữa hạ xuống.
Chỉ thấy Diêm Dương Văn quỳ trên mặt đất, cả người bị dây thừng màu hoàng kim trói lấy.
Theo Diêm Dương Văn xuất hiện, Dạ Côn nhíu mày, bao gồm cả Dạ Tư Không.
Mà lúc này Diêm Dương Văn tóc tai bù xù, bộ dáng ngu ngốc biến mất, thay vào đó là không phục.
- Vì sao chi mạch các ngươi lại suy bại, đều là công lao của y.
- Ha ha ha... ngươi tùy tiện kéo một người ra cõng nồi, liền có thể giải thích?
Dạ Tư Không lạnh giọng nói ra.
- Năm là Diêm Dương Văn hạ độc, mục đích là diệt trừ các ngươi, mà sau khi các ngươi trúng độc, không nói hai lời liền cầm đao lên liền
chặt, bổn quân muốn nói cũng khó khăn, đối mặt với quy mô tạo phản, bổn quân đương nhiên sẽ phản chế.
- Đây chỉ là lời một phía, có thể tin được không?
Dạ Tư Không chất vấn.
- Nếu như bổn quân muốn nhổ cỏ tận gốc, các ngươi có thể chạy trốn được sao? Ngươi quá ngây thơ rồi. ..
Đối với lời nói này, Dạ Tư Không hơi trầm mặc một chút, Đế Quân có thực lực như vậy.
Lúc này Đế Quân nhìn về phía Dạ Côn, cười nói:
- Dạ Côn tiểu huynh đệ, tình huống dị tộc bên kia ngươi hẳn biết một chút đi.
- Ừm, biết một chút.
Dạ Côn cau mày nói ra.
- Đáng tiếc chuyện người muốn đi tới chỗ dị tộc bị người ở Thiên Cung biết, Diêm Dương Văn biết chênh lệch thời gian, liên hợp Chu Hoài Nhân mở thông đạo hướng Ma tộc ra, Cố gắng dẫn Ma tộc tới Thiên Cung, tạo thành giả tượng xâm lược.
Lúc này Dạ Côn nghĩ đến Mộ Dung Khang, mình từng ở trước mặt y nhắc đến chuyện đi dị tộc bên kia.
Đế Quân phảng phất biết Dạ Côn đang nghĩ gì, cười nói:
- Mộ Dung Khang đúng là quân cờ Mộ Dung gia đặt ở bên cạnh ngươi, trải qua bổn quân kiểm chứng, bọn chúng dùng vợ con Mộ Dung Khang uy hiếp, Mộ Dung Khang mới nói ra tung tích của ngươi, dù sao người đối với đám người ở Thiên Cung, rất có lực uy hiếp.
Dạ Côn nghĩ lại một thoáng, Đế Quân nói thế quả thật có thể nghe lọt.
- Bổn quân đối với những gia tộc kia ở Thiên Cung, quả thật rất thất vọng, dĩ nhiên ngoại trừ Chu Bán Sinh cùng Lăng Chiến, chỉ có hai người bọn họ vào thời điểm then chốt phát huy tác dụng.
Dạ Côn sững sờ, Lăng Chiến thế mà có phần tâm tư này, thời điểm đó tình thế nhất định nghiên về một bên, đối nghịch chính là tìm cái
chết.
- Vậy kết quả như thế nào?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Kết quả chính là bổn quân cùng Ma Quân diễn một tuồng kịch, Ma Quân tân nhiệm cũng không muốn khai chiến, lần này y bán bồn quân một lần mặt mũi, mà bổn quân cũng bán y một lần mặt mũi, tính là một loại trao đổi lợi ích.
Đại lão Thần Ma hai tộc thế mà liên hợp diễn kịch, câu dẫn ra những người ở sau lưng, hành động như vậy không ai nghĩ đến đến.
- Lần này Lăng Chiến biểu hiện nổi bật, chức gia chủ Thiên Cung giao cho y, hủy bỏ trừng phạt Chu Bán Sinh, Mộ Dung Khang mặc dù bị ép, nhưng quy củ Thiên Cung không thể đỏi, nhốt hơn mười năm sẽ được thả ra, còn những người khác thì chết rồi, bao gồm cả Chu
Tuấn.
Đế Quân nói xong nhấn mạnh một thoáng, nghe giọng nói này, tựa hồ biết quan hệ giữa Dạ Côn và Chu Tuấn.
Chu Tuấn có chết hay không, Dạ Côn không để ở trong lòng, thế nhưng không ngờ, lần này Chu Tuấn cũng xuất hiện, xem ra sau khi lưu vong Ma tộc, Chu Tuấn vẫn lăn lộn không tệ.
- Dạ Côn, người cảm thấy bổn quân trục xuất dị tộc ở địa phương kia như thế nào?
Đế Quân tò mò hỏi.
- Không khác gì chờ chết.
Dạ Côn từ tốn nói.
- Vậy ngươi cũng phải nghĩ tới, nếu như thả bọn họ ở trong Huyền Nguyệt đại lục, như vậy toàn bộ trật tự sẽ bị biến động.
- Vậy tại sao không cho bọn họ một hoàn cảnh tốt hơn.
Dạ Côn hỏi ngược lại.
Ánh mắt Đế Quân lộ ra một tia tán thưởng:
- Bổn quân đều thưởng phạt phân minh, người chưa thấy qua thời điểm dị tộc thịnh vượng, Thần Ma hai tộc cũng không phải đối thủ, huống chi là người ở trên Huyền Nguyệt đại lục, bọn họ diệt đi từng nền văn minh, giống như vị tiên sinh này vậy.
Mọi người nhìn về phía Diệp Hoa, ánh mắt có chút nghi hoặc ...
Ngay cả Dạ Côn cũng có chút mộng.
Mọi người đều biết Diệp Hoa rất mạnh, nhưng y đã từng làm gì thì lại không biết.
- Lão gia hỏa, sao ngươi biết chuyện của bản tôn?
Diệp Hoa hơi híp mắt chất vấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận