Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 387: Côn Ca Xưa Nay Không Gạt Người

Mặc dù không biết đại ca muốn làm gì, nhưng mấy người vẫn đứng dậy trở về phòng.
Chờ sau khi đám người đệ đệ rời đi, Dạ Côn cảm thấy đã có buông tay làm.
Mà Hồng Mụ nhìn thấy Dạ Côn như thế, trong lòng có chút trầm, không biết Dạ Côn muốn làm gì.
- Hồng Mụ, cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, nói ra, liền miễn khó chịu, bằng không thì...
Dạ Côn phát ra thông điệp cuối cùng.
- Không có.
Dạ Côn bất đắc dĩ:
- Đồng Văn Sơn hẳn là là người của ngươi đi.
Hồng Mụ không nói.
- Đồng Văn Sơn vừa mới uy hiếp ta xong, ngươi liền đến, ài.
Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng, quay đầu nhìn về Diệp Tử Tử nói ra:
- Giúp một chút.
Diệp Tử Tử hiểu ý, ngọt ngào cười nói:
- Rất tình nguyện cống hiến sức lực.
Kỳ thật Dạ Côn đuổi đệ đệ đi, chính là muốn cho Diệp Tử Tử dùng ra một chiêu kia, trước đó tại tửu quán, nhìn thấy tóc của Diệp Tử Tử...
Nói thật, bản thân Dạ Côn cũng cảm thấy hơi sợ.
Hồng Mụ có chút nghi hoặc, bọn hắn muốn làm gì?
Cho dù các ngươi cầm đao gác ở trên cổ Hồng Mụ ta, Hồng Mụ ta cũng sẽ không nói bất kỳ một chữ nào,
Muốn Hồng Mụ ta cầu xin tha thứ, đó là chuyện không có khả năng!
Trong lúc tâm trí Hồng Mụ kiên định, chỉ thấy sợi tóc của Diệp Tử Tử đột nhiên bay lên, tối thiểu có hơn trăm sợi.
Hồng Mụ cười lạnh một tiếng, thứ này căn bản không tính là gì, muốn dùng tóc dọa người, đều là trò dọa tiểu hài tử.
Trong lúc Hồng Mụ tưởng đây là sợi tóc bình thường, hình ảnh trước mắt lại thay đổi.
Bởi vì khi sợi tóc tới gần, Hồng Mụ nhìn thấy mấy sợi tóc kia thế mà há miệng.
Trong miệng mọc đầy răng nanh.
Hồng Mụ lần đầu tiên nhìn thấy tỉnh cảnh như vậy, ánh mắt lập tức biến dạng, hoàn toàn không thể bình tĩnh được nữa.
Đây còn là người sao?
Rõ ràng là một tiểu nữ hài đáng yêu, sao tóc lại như vậy.
Dạ Côn nhìn biểu lộ Hồng Mụ thay đổi, cảm thấy là chuyện đương nhiên.
- Hồng Mụ, nói hay không?
- Không nói!
Mặc dù Hồng Mụ sợ hãi, nhưng vẫn kiên định, tuy nhiên ngữ khí rõ ràng đã có chút run rẩy.
Dạ Côn lần nữa thở dài:
- Diệp Tử Tử, đừng giết chết.
- Được, không thành vấn đề.
Hồng Mụ lập tức nhìn thấy mấy sợi tóc há miệng ra, giữa đám răng nanh thậm chí còn có dịch nhờn, khiến toàn thân Hồng Mụ tê dại.
Dạ Côn rõ ràng không có ý định trực tiếp giết chết, muốn tra tấn mình!
Nhìn trăm cái miệng nhỏ nhắn đột kích, Hồng Mụ không thể bình tĩnh được nữa.
- Chờ một chút!
Dạ Côn giương tay lên, Diệp Tử Tử nhẫn nhịn nghẹn miệng, còn tưởng rằng có thể hút đây, dù sao nữ nhân béo trước mắt vẫn là rất hấp dẫn người.
- Nói đi.
Hồng Mụ trầm giọng nói ra:
- Có thể kéo đi hay không, nhìn rất buồn nôn.
Quả thật những vật này không chỉ buồn nôn, mà còn khiến người ta sợ hãi, người cường đại cỡ nào cũng không chịu được mấy trăm cái miệng nhỏ cùng há ra như thế.
Dạ Côn nhẹ gật đầu.
Diệp Ly đứng ở bên cạnh nhìn Dạ Côn một chút, loại cảm giác này tựa như... có chút bóng dáng của phụ thân.
Theo Diệp Tử Tử thu hồi sợi tóc, Hồng Mụ hơi nhẹ nhàng thở ra.
- Ta nói, ngươi có thể thả ta không?
- Đương nhiên.
- Thật chứ?
- Dạ Côn ta xưa nay không gạt người.
Liệt Cốt cùng Tuyệt Thiên nghe thấy câu này, đột nhiên nghĩ tới lão tôn thượng, đây chính là câu lão tôn thượng thường nói, chính là loại gạt người chết không đền mạng kia.
Cũng không biết Dạ Côn có phải cũng như vậy không, nhưng nhìn ánh mắt chân thành của Dạ Côn, hẳn là thật.
Hồng Mụ hơi thư giãn, trầm giọng nói ra:
- Không sai, Đồng Văn Sơn là người của ta.
Dạ Côn trầm giọng nói ra:
- Hiện tại ta không muốn biết chuyện của Đồng Văn Sơn, ta muốn biết những người khác.
- Châu trưởng An Khang châu Ba Đài cũng là người của ta, chẳng qua hiện tại đã chạy.
- Còn có ai?
- Ta thật không biết, bọn họ không thuộc ta quản.
Hồng Mụ nhẹ nói ra, kỳ thật vẫn còn che giấu.
Dạ Côn hỏi lần nữa:
- Cấp trên của ngươi là ai?
- Cấp trên của ta là một người tên Dạ Ma, rất thần bí, là thuộc hạ của chủ nhân.
- Chủ nhân? Chủ nhân của ngươi tên gì?
Hồng Mụ lắc đầu:
- Không biết, chủ nhân chưa từng hiện thân, tất cả tin tức đều do Dạ Ma truyền đến cho ta.
- Mục đích của các ngươi là gì?
- An bài người tiến vào hoàng thất, chờ đợi mệnh lệnh lần sau.
Hồng Mụ âm u nói ra, vẫn có mấy phần giữ lại.
Dạ Côn hơi hơi hí mắt:
- Còn có gì muốn bổ sung không?
- Không có, thật không có, ta đã nói hết mọi chuyện cho ngươi biết.
Hồng Mụ ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Côn, phát hiện Dạ Côn lúc này cùng Dạ Côn mấy tháng trước, tựa như hai người...
Lúc đó Dạ Côn tựa hồ còn rất ngây ngô, thế nhưng lúc này mới bao lâu, liền ma luyện một người trẻ tuổi ngây ngô thành dạng này.
Ở trong cái thùng nhuộm Thái Kinh, cho dù là người ngây ngô, cũng sẽ bị ma luyện trưởng thành.
- Ta cảm thấy còn không có nói thật.
Diệp Lưu từ tốn nói.
Diệp Tử Tử rất đồng ý:
- Ta cảm thấy nên hút một chút, bà ta liền nói thật.
Kỳ thật Dạ Côn cũng biết Hồng Mụ có điều giấu giếm, nhưng trình độ ẩn giấu hẳn không phải rất lớn, Hồng Mụ cũng chỉ là giúp người khác làm việc.
Mà thực lực phía bên mình, khẳng định không thể để lộ ra.
Cho nên.
Dạ Côn đứng dậy nói ra:
- Hút đi.
- Dạ Côn! Ngươi gạt ta!
Hồng Mụ lập tức kích động lên, ngươi là một hài tử thành thật như thế! Thế mà lại gạt người!
Dạ Côn nắm lấy tay nhỏ của Diệp Ly cùng Diệp Lưu, không nói gì, quay người liền rời đi.
Khóe miệng Tuyệt Thiên cùng Liệt Cốt giật một cái, điểm này thật đúng là giống lão tôn thượng, biết biết gạt người.
Diệp Tử Tử nhe răng cười, sợi tóc lần nữa phiêu động, lần này cũng không có chút do dự nào, chui vào trong da Hồng Mụ.
- Dạ Côn! Lão nương nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ngươi đời này không có tóc!
Dạ Côn đương nhiên nghe thấy, thật không thể nào hiểu nổi, vì sao các ngươi lại không nguyền rủa ta chết, lại nguyền rủa ta không có tóc.
Chỉ là hình như nguyền rủa của các ngươi thật có tác dụng, tóc của mình một cọng đều không mọc ra được.
Âm thanh của Hồng Mụ càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại bộ da rơi trên mặt đất.
Diệp Tử Tử chép miệng:
- Không tệ, mùi vị kia vẫn rất tốt, chỉ là hơi ngán một chút.
Liệt Cốt cùng Tuyệt Thiên lắc đầu, quay người rời đi.
Đông Tứ nhìn những người này một chút, mang theo cảnh giác, nếu như đánh lên, hẳn là có thể chia năm năm.
Tất cả mọi người rời đi, chỉ còn lại có Phi Tuyết nhìn túi da của Hồng Mụ.
Đối với chuyện vừa mới phát sinh, Phi Tuyết đều không thể tin được, biết ngay những người này... không... bọn họ đều không phải là người!
Giống như mình thấy lúc trước!!! Chẳng lẽ là từ chỗ kia chạy đến?!
Không thể nào!
Thế nhưng...
Dạ Côn kéo thê vào phòng, ngáp một cái:
- Mệt rồi, ngủ thôi.
- Phu quân, tại sao cũng kéo Lưu Nhi tới.
Diệp Ly nhỏ giọng nói ra.
- A!
Dạ Côn giật mình.
Quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Diệp Lưu đang thẹn thùng, vừa rồi không có nghĩ nhiều như vậy, tưởng rằng Mộ Nhi.
- Lưu Nhi, thật ngại quá.
- Không sao.
Dù gì cũng chưa xuất giá, sao có thể ngủ ở cùng một chỗ được, Côn ca là nam nhân có nguyên tắc, cho tới bây giờ đều sẽ không gạt người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận