Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 1027: Dạ Tư Không Ra Tay

Tại Côn Miểu, tường bằng là một đề tài cấm kỵ, người lớn dỗ tiểu hài đi ngủ, thậm chí còn nói dị tộc ở bên kia tường băng sẽ tới bắt
ngươi...
Lần trước Dạ Tần xa xa nhìn thoáng qua tường bằng, loại hàn khí kia thật không phải người bình thường có thể đến gần.
Mà người trước mắt nói y từng xuyên qua tường băng, đi đến phía bên kia, hơn nữa sống sót trở về.
Lời này, chỉ sợ sẽ không có ai tin tưởng cả.
Lúc này ngay cả Dạ Minh cũng sinh ra hứng thú nồng hậu, nào có ai không muốn biết phía bên kia tường bằng là gì?
- Sát Đan, phía bên kia tường bằng là nơi như thế nào?
Sát Đan xiết chặt Trường Thanh trong tay, trầm giọng nói ra:
- Đánh thắng ta, ta sẽ nói cho ngươi.
- Được!
- Vậy ngươi phải mang thêm một bình rượu ngon, như thế mới xứng với chuyện xưa của ta.
Dạ Minh sững sờ, cảm thấy Sát Đan cũng là người có CỐ sự, nếu như không phải đứng đối lập, hẳn có thể trở thành đồng bạn đi dạo hoa lâu.
- Vậy phải xem cố sự của ngươi, có đáng một bình rượu ngon hay không.
- Tới.
Hổ khu Dạ Minh chấn động, nguyên bản khí tức hơi hơi tản ra lần nữa tụ tập, dùng một loại phương thức xảo diệu ẩn núp.
Đây là chỗ lợi hại của tam đoạn Dạ Minh.
Kinh khủng di tốc, cộng thêm không có cách nào truy tra khí tức, căn bản là không có cách, chỉ có thể mặc người chém giết.
Nhưng lần này gặp phải Sát Đan, nam nhân hư hư thật thật đi đến bên kia tường bằng còn sống sót trở về.
Đối mặt với tam đoạn quỷ dị của Dạ Minh, Sát Đan tay cầm Trường Thanh, thân kiếm bằng xương cho người ta một loại cảm giác rợn cả tóc gáy.
Chỉ thấy Sát Đan bỗng nhiên đưa tay trái ra, hướng mũi kiếm xuống, lập tức buông lỏng chuôi kiếm.
- Thanh Thực Thụ.
Sát Đan chậm rãi hô.
Trường Thanh chui vào bên trong hư không, sinh ra một điểm gợn sóng.
Mà theo Trường Thanh tan biến, một gốc cây lấy tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy tăng trưởng, khiến mọi người kinh ngạc là, đây không phải một cây bình thường, mà là một gốc đại thụ bằng xương.
Dạ Minh di tốc cũng hết sức kinh ngạc, đây là quái chiêu gì?
- Trước kia Trường Thanh là một cây đại thụ rậm rạp, đáng tiếc... bất quá hiện tại lại có một loại phong vị khác.
Sát Đan vừa mới dứt lời, chỉ thấy bộ phận thân cây mọc ra lá cây, lá cây đồng dạng cũng là xương trắng.
- Dạ Minh, tới đi, thử xem có thể phá phòng ngự của ta hay không.
Cốt diệp trong nháy mắt rơi xuống, tựa như từng lưỡi dao sắc bén, người nào đụng phải người đó chết.
Ngàn vạn cốt diệp dưới sự không chế của Sát Đan xoay quanh, Dạ Minh muốn tiến công, nhất định phải thanh trừ đám cốt diệp này.
Đối với Dạ Minh mà nói, bại lộ bản thân, vậy thì đồng nghĩa với mất đi ưu thế, nhưng loại tình huống này... không đột tiến, chẳng lẽ chờ chết?
Thời gian tam đoạn không cho phép y lãng phí như thế.
Keng một tiếng!
Dạ Minh lựa chọn cứng rắn đột tiến, hiệu quả không tệ, cốt diệp xoay tròn xuất hiện một cái lỗ hổng.
Khóe miệng Dạ Minh cũng hơi nâng lên, dùng sao cũng là tam đoạn, trước mặt nhị đoạn, hoàn toàn không có áp lực nghiền ép lên.
Thế nhưng mục đích Sát Đan chính là muốn tìm tới vị trí của Dạ Minh, cũng đoán chắc Dạ Minh sẽ không chờ, dù sao một thái điều vừa mới lĩnh ngộ tam đoạn, sẽ không lãng phí thời gian của mình.
Cho nên đây chính là kinh nghiệm.
Ngay lúc Dạ Minh cảm thấy kiếm trong tay mình có thể tổn thương đối phương, một đống cốt diệp đã lần lượt kéo đến.
Lúc này, Dạ Minh không thể không tiếp tục đột kích.
Mà Sát Đan nhếch miệng lên, hiện tại đã tìm được vị trí Dạ Minh, bản thân từ bị động biến thành chủ động.
- Xong, Dạ Minh thua.
Thượng Hiền bất đắc dĩ nói.
Diệp Hoa cũng khẽ thở dài, Dạ Minh dùng tam đoạn, người ta dùng nhị đoạn đã có thể phá.
Thật bất khả tư nghị.
Lúc này Dạ Minh muốn điên rồi, mặc kệ mình chém bao nhiêu cốt diệp, đều sẽ có vô tận cốt diệp đột kích, thậm chí chạy không thoát.
Dưới loại tình huống này, cho dù không bị hành hạ chết, cũng sẽ bị tiêu hao chết.
Sát Đan quá hèn hạ!
Lúc này Dạ Minh đang đối kháng với với kháng, nếu như tiếp tục tiêu hao vậy thua là cái chắc.
Bỗng nhiên, Dạ Minh trông thấy cốt thụ bên cạnh, mặc dù không biết có tác dụng hay không, nhưng chỉ có thử một chút.
Sát Đan có thể cảm giác được Dạ Minh đang di chuyển đến cốt thụ, cũng có chút xíu ngoài ý muốn, còn tưởng rằng một hồi nữa mới có thể phát hiện ra.
Cốt diệp không thể ngăn cản bước chân của Dạ Minh, mà cốt thụ lại không thể di chuyển, không có tốc độ quỷ dị giống như Sát Đan.
Chỗ đột phá duy nhất, Dạ Minh xác định chính là cốt thụ ở trước mắt, nghĩ cũng không nghĩ, kiếm trong tay phải đâm ra.
Oanh!
Ngân mang nổ tung, toàn bộ bầu trời đều bị lấp lánh, một kiếm này cũng đại biểu cho Dạ Minh phiền não, muốn phóng xuất toàn bột biệt khuất vừa rồi ra.
Theo cốt thụ đổ sụp, thân ảnh Dạ Minh cũng lập tức xuất hiện, chẳng qua là hiện tại Dạ Minh đang thở dốc.
Tam đoạn phụ tải đối với Dạ Minh mà nói, có chút không chịu nổi.
Ba ba ba...
Sát Đan thế mà vỗ tay, cười nói:
- Vẫn bị người tìm được, kỳ thật người ngay từ đầu đã có thể công kích, dù sao ta chỉ muốn tìm tới vị trí của người mà thôi.
- Đối mặt với tâm cơ nam như thế, Dạ Minh cũng rất ảo não, kiếm của tên này khắc chế kiếm của mình.
- Thế nhưng hiện tại ngươi cũng không thể tổn thương ta.
Dạ Minh lạnh giọng nói ra.
- Đúng vậy, dù sao cũng là tam đoạn, nhị đoạn nhiều lắm chỉ có thể kiềm chế nhất thời, vô phương thương tổn ngươi, cho nên... vẫn là dùng tam đoạn đi.
- Dạ Minh.
Sát Đan vừa mới dứt lời, Dạ Tư Không liên hướng phía Dạ Minh hô.
Nghe âm thanh của phụ thân, Dạ Minh biết có ý gì, thế nhưng không cam tâm a.
Sát Đan khẽ cười nói:
- Phụ thân của người đang gọi người.
- Không cần phải để ý đến.
Dạ Minh còn muốn đánh, cứ nhận thua như vậy, vô cùng khó chịu.
- Phụ thân của ngươi cũng vì muốn tốt cho ngươi, tiếp tục đánh, trọng thương là nhỏ, bỏ mệnh mới là lớn.
Sát Đan còn đang không ngừng kích thích Dạ Minh, đây cũng là một loại phương thức chiến đấu, chọc giận đối thủ, khiến đối thủ vô phương bình tĩnh.
So sánh với Sát Đan, Dạ Minh còn quá trẻ, cộng thêm sau khi Dạ Minh thành hôn, liền ở trạng thái ẩn lui, những năm nay rất ít chiến đấu, dẫn đến tư duy không theo kịp tiết tấu, vẫn luôn bị mang tiết tấu.
- Không cần người quản, đây là chiến đấu giữa chúng ta, vẫn chưa kết thúc.
Dạ Minh thốt ra lời này, tất cả mọi người cảm thấy, cái tên này đã bị chọc giận, tâm tính nổ tung.
- Không nghe lão nhân nói, ăn thiệt thòi ở trước mắt a, người trẻ tuổi.
Sát Đan vuốt cái ót khẽ cười nói.
Loại trào phúng trần trụi này khiến Dạ Minh cả đỏ mắt, không có quá nhiều cân nhắc, lần nữa biến mất.
Tựa hồ muốn dùng một kích cuối cùng.
Nhưng mà!
Một bóng người bỗng nhiên xuất hiện ở trong sân.
Tất cả mọi người choáng váng.
Người xuất hiện là Dạ Tư Không, quan trọng là! Ông ta thế mà bắt lấy cổ tay của Dạ Minh.
Phải biết, tam đoạn Dạ Minh, cho dù Sát Đan cũng không có tự tin có thể bắt lấy, thế nhưng chiêu này của Dạ Tư Không, trực tiếp biểu hiện ra thực lực của mình.
Đông Môn Mộng đều choáng váng, ngàn vạn lần không nghĩ tới, lão gia tử lại có thực lực như vậy?
Trước kia ông ấy không phải chỉ là một tên Kiếm Hoàng bình thường thôi sao? Lúc Trưởng Tôn Ngự còn tại, yếu đến thê thảm, những thứ kia đều là giả...
Bạn cần đăng nhập để bình luận