Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 509: Cầm Kiếm

Nhìn Kiếm Trủng chầm chậm bay lên, phát ra uy hiếp phản kháng, Diệp Hoa hừ lạnh một tiếng:
- Thế mà dám làm càn ở trước mặt bản tôn! So khí thế, bản tôn chưa từng sợ qua ai!
Chỉ thấy uy áp Diệp Hoa phát ra lập tức tiêu thăng đến cực điểm, toàn bộ thiên địa phảng phất đều muốn đổ sụp, vô số vết nứt không gian ở trong hư không nứt ra, uy áp kinh khủng đến mức ngay cả đám thuộc hạ đều phải kinh ngạc tán thán.
Đối với Nam Vô Kỳ mà nói, bọn họ căn bản chưa từng thấy qua lão tôn thượng bật hết hỏa lực, đã nhiều năm như vậy, cũng chưa từng xuất hiện đối thủ khiến lão tôn thượng bật hết hỏa lực, mà ở hôm nay!
Thế mà nhìn thấy, lão tôn thượng không hổ là lão tôn thượng, cỗ uy áp bàng bạc này không phải người bình thường có thể chống đỡ.
Nhưng Kiếm Trủng cũng không tầm thường, thế mà khiến lão tôn thượng bật hết hỏa lực.
Không chỉ Nam Vô Kỳ, ngay cả bảy người trong Thất Tông Tội cũng chưa từng thấy qua lão tôn thượng bật hết hỏa lực, thậm chí cũng không biết lão tôn thượng đã đạt tới cảnh giới gì.
Chỉ sợ đã không có cảnh giới để hình dung lão tôn thượng đi.
Kiếm Trủng tựa hồ cũng cảm nhận được Diệp Hoa tức giận, nguyên bản không an tĩnh dần dần bình tĩnh lại.
Nước biển trên không ầm ầm hạ xuống, lập tức cuồn cuộn dâng lên, mà Kiếm Trủng chậm rãi rơi vào trên mặt biển.
Diệp Hoa nắm tay lại, toàn bộ thu hồi uy áp đã tản ra, nước biển dần dần khôi phục bình tĩnh.
- Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Diệp Hoa từ tốn nói.
Thân thể dần dần ngưng tụ, hoàng bào màu vàng kim tung bay theo gió.
Trên mặt biển xuất hiện một con đường bằng đá thật dài.
Diệp Hoa bước lên trước, đám thuộc hạ phía sau thở dài một hơi, đi theo lão tôn thượng cảm giác rất không tệ.
Lão tôn thượng thật là một cái bức vương.
Cho dù chỉ đứng ở bên cạnh, cũng sẽ bị cỗ bức khí kia bao vây, muốn chính là loại cảm giác này.
Một mọi người đi tới phía dưới Kiếm Trủng, nhìn kiếm trên Kiếm Trủng một chút.
- Hình như cũng không có hoa lệ như trong tưởng tượng.
Bố Lai Đặc từ tốn nói.
Kiếm cắm ở phía trên Kiếm Trủng quả thật rất bình thường, so sánh với vũ khí của bọn họ, căn bản không cùng đẳng cấp.
Ngụy Thường từ tốn nói:
- Đám kiếm này có thể xưng bá Huyền Nguyệt đại lục, tự nhiên có đạo lý của nó.
- Đúng vậy, đây là loại vũ khí có thể trưởng thành, càng về sau càng lợi hại, thậm chí có thể siêu việt Thần Kiếm.
Tuyệt Thiên hết sức tán đồng Ngụy Thường.
Diệp Tử Tử nhẹ nói ra:
- Nghe nói tam đoạn kiếm đã mạnh hơn Thần Kiếm, nhưng tới bây giờ thuộc hạ còn chưa thấy qua uy lực tam đoạn kiếm, nói không chừng cũng chỉ là thổi phồng lên.
Liệt Cốt nhẫn nhịn nghẹn miệng:
- Huyệt trống không gió, nếu đã truyền ra, tự nhiên có mấy phần đạo lý.
- Bằng vào đầu óc của ngươi cũng biết đạo lý.
Nguyệt Hoa một bên từ tốn nói.
Liệt Cốt nhìn thê tử Nguyệt Hoa, hừ lạnh một tiếng:
- Làm sao, đầu óc ta minh mẫn vô cùng.
- Đi theo đầu trọc, nhìn ngươi làm sao xong đời!
Nguyệt Hoa khinh thường nói ra.
- Thôi đi, lão tử chính là như vậy, nàng có thể thế nào!
Mọi người thấy vợ chồng Liệt Cốt cùng Nguyệt Hoa cãi nhau, trong lòng thổn thức không thôi.
Phải biết trước kia Liệt Cốt là... từ một con rồng, tiến hóa thành một con chó, luôn ngoan ngoãn phục tùng Nguyệt Hoa, nói cái gì chính là cái đó, lại nhìn hiện tại một chút, Liệt Cốt phảng phất giống như được khai sáng, lại dám nói chuyện như thế với Nguyệt Hoa, không muốn sống nữa à.
Nam Vô Kỳ bên này nhìn Thương Không Hồng một chút, phát hiện hiện tại Thương Không Hồng cũng không có biểu tình gì.
Dù sao lúc trước Thương Không Hồng từng yêu thích Nguyệt Hoa, nhưng cuối cùng tìm được chân ái, đối với Nguyệt Hoa cũng cũng không có cái gì.
Mọi người rất tò mò, hiện tại Nguyệt Hoa có hối hận không, dù sao Thương Không Hồng đàng hoàng hơn Liệt Cốt, chỉ là hơi xấu xí một chút.
Thanh Hư hai tay vòng ngực, từ tốn nói:
- Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo, có cái gì đáng nhao nhao, Liệt Cốt ngươi chặn miệng nữ nhân của ngươi lại.
- Lão tử thường xuyên chắn miệng của nàng.
Liệt Cốt ngạo kiều nói ra.
Nguyệt Hoa nghe xong lời này, tức đến mặt đỏ rần, thế mà dám nói trước mặt nhiều người như vậy.
- Xem lão nương hôm nay có đánh chết ngươi không!
Thấy thê tử đột nhiên nổi giận, Liệt Cốt theo bản năng lui về phía sau một bước, nhưng cảm thấy tại sao mình phải lui a.
Hiện tại lão tử phải cứng!
- Đủ rồi!
Diệp Hoa lạnh giọng quát.
- Lão tôn thượng, Liệt Cốt y!!!
Diệp Hoa trầm giọng nói ra:
- Làm làm vợ người, lúc nào nên nói lời gì, trong lòng không có cân nhắc à, nam nhân không cần tự ái sao?
Nguyệt Hoa nghe xong hung dữ nhìn Liệt Cốt, Liệt Cốt một mặt không quan trọng, phảng phất đang nói, ngươi đánh ta, tới a.
- Còn có Liệt Cốt ngươi! Cười cái gì mà cười, cười đủ chưa!
Liệt Cốt hơi hơi cúi đầu xuống, không nói.
- Nói nhao nhao cả lên, liền xem như sinh hoạt tình thú, nhưng bây giờ là tình huống nào! Có phải muốn tới trước mặt Dạ Côn cãi nhau mới vui hay không?!
- Thuộc hạ biết sai rồi.
Liệt Cốt cùng Nguyệt Hoa chắp tay nói ra.
- Hừ! Một ngày không mắng các ngươi, trong lòng liền không thoải mái!
Diệp Hoa âm u nói ra.
Các vị thuộc hạ mấp máy môi một cái, cần phải để lão tôn thượng mắng chửi mới dễ chịu, cần gì chứ.
Vợ chồng cãi nhau, trên giường nhao nhao đi.
Mọi người đình chỉ nói chuyện với nhau, lẳng lặng chờ đợi.
Mà Diệp Hoa nhìn Kiếm Trủng từ tốn nói:
- Nếu biết ý đồ của chúng ta, liền nhanh chút, bản tôn không có kiên nhẫn.
Diệp Hoa vừa mới dứt lời, kiếm trên Kiếm Trủng run run, lập tức thoát ly khỏi Kiếm Trủng, mấy vạn kiếm xoay tròn ở trên không.
Tựa hồ vừa mới tỉnh ngủ, nhưng lại không biết phát sinh chuyện gì, khác với những lần trước, ở phía dưới chỉ có mấy người đứng.
Mặc dù chỉ có vài người, thế nhưng kiếm vẫn có thể cảm giác được bọn họ mạnh mẽ.
Chuyện này khiến tất cả kiếm đều trở nên hưng phấn, dù sao bọn nó thích người mạnh mẽ.
Mấy vạn kiếm hướng phía đám người Diệp Hoa, loại tư thế điên cuồng kia, phảng phất muốn đâm chết tất cả mọi người cho.
Thế nhưng đám người Diệp Hoa mặt không đổi sắc, lẳng lặng nhìn kiếm hạ xuống, căn bản không có một tia sợ hãi.
Mấy vạn kiếm dùng một cái độ cong quỷ dị bay lên, lập tức vờn quanh ở bên cạnh mọi người.
Tựa hồ đạt thành một loại hiệp nghị, nhường chính bọn họ chọn.
Bình thường đụng phải người cường đại, cũng không phải là kiếm tuyển người, mà là người chọn kiếm.
Trước đó Dạ Côn cũng như vậy.
Diệp Hoa chọn một thanh kiếm hơi hài lòng, nắm trong lòng bàn tay, phảng phất đang cảm thụ, kiếm này đến cùng có chỗ nào thần kỳ.
Tựa hồ trong thanh kiếm này có một cái Kiếm Linh nho nhỏ, nếu là như vậy, trước kia cũng từng gặp qua, nhưng cái Huyền Nguyệt đại lục này lại có chỗ gì khác biệt chứ?
Thất Tông Tội Nam Vô Kỳ cũng rất tùy ý, cũng không suy nghĩ nhiều, đưa tay tùy tiện chọn một thanh.
Lục Hồng huynh đệ cùng Đấu Phù Thế cũng chọn, dĩ nhiên là chọn thanh dễ nhìn một chút, bề ngoài vẫn rất quan trọng.
Dần dần, tất cả mọi người cầm lấy kiếm thuộc về mình, tự mình đánh giá.
Nhưng ngoại trừ bình thường, cũng không cảm nhận được điểm đặc biệt gì.
Những thanh kiếm không được chọn đều trở về Kiếm Trủng, Kiếm Trủng khổng lồ cũng dần chìm xuống.
Đám người Diệp Hoa thối lui đến trên bờ biển, hướng phía mọi người nói:
- Hiện tại mọi người đã có kiếm, lấy thực lực của các ngươi, mau sớm luyện đến nhị đoạn, sau đó lĩnh ngộ tam đoạn, chờ ngộ được tam đoạn, chính là chúng ta tiến công!
Bạn cần đăng nhập để bình luận