Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 1001: Liên Hợp Tác Chiến

Cha vợ Côn ca nổi bão, đó mới thật là vô địch.
- Phụ thân, phu quân còn có thể tỉnh lại không?
Nhan Mộ Nhi vội hỏi.
Thượng Hiên an ủi nữ nhi nói ra:
- Có thể tỉnh lại, tiểu tử này mạng lớn, không dễ dàng chết như vậy.
- Nếu thật treo như thế, vậy bản tôn đã nhìn lầm hắn.
Diệp Hoa từ tốn nói, Hoa ca luôn nói năng chua ngoa, nhưng tấm lòng như đậu hũ.
- Phụ thân. . . người còn biện pháp nào khác không?
Lúc này Diệp Ly cũng lo lắng không thôi, nhanh chóng hỏi thăm.
Vừa rồi Diệp Hoa cũng đã tra xét, cho ra đáp án của mình:
- Hắn có thể tỉnh lại hay không đều phải nhìn vào hắn. . . có lẽ lần này bị miểu sát, đả kích đến lòng tự tin, đây cũng là nguyên nhân chậm chạp không tỉnh đi.
Hai vị cha vợ trả lời giống như Đông Tứ Đát Từ, xem ra thật phải xem bản thân Dạ Côn.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, lần này Côn ca chịu đả kích rất lớn, một bài học xương máu.
Đạo khảm này, cho dù hiện tại không xuất hiện, không sớm thì muộn cũng sẽ xuất hiện. . . nếu như xuất hiện ở trong lúc đối phó với Thần Ma hai tộc, vậy sẽ càng nguy hiểm hơn.
Cục diện hiện tại cũng xem như có thể khống chế.
- Ra ngoài nói chuyện đi.
Thượng Hiên trầm giọng nói ra.
Diệp Hoa liếc mắt nhìn Dạ Côn, đi ra khỏi phòng, mọi người rất nhanh đã đi tới phòng khách.
Đương nhiên... lần này nói chuyện bọn tiểu bối cũng không có mặt.
Chỉ có Dạ Minh, Đông Môn Mộng, Diệp Hoa cùng Thượng Hiên.
Tuyệt đối đừng xem thường bốn người này, chuyện hôm nay bọn họ quyết định, chỉ sợ sẽ quyết định hướng đi của Huyền Nguyệt đại lục, đây là chắc chắn.
- Thông gia, thương thế Tần Tần nhà ta có thể trị không?
Dạ Minh đầu tiên hỏi thăm chuyện của Dạ Tần, Dạ Tần bị thương rất nghiêm trọng, xương cốt đều vỡ vụn.
Diệp Hoa từ tốn nói:
- Dạ Tần giao cho bản tôn, chút nữa bản tôn sẽ mang về.
Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng liếc nhau, song song đứng dậy chắp tay nói ra:
- Tạ ơn thông gia.
- Đều là người một nhà, sau này đừng làm như thế nữa.
Diệp Hoa thấp giọng nói ra, thông gia rất có lễ nghĩa.
Thượng Hiên có chút không vui, từ tốn nói:
- Con rể ta bị đánh thành như thế, chuyện này tính thế nào?
- Tính thế nào? Người đều đã chết một nửa, dĩ nhiên chỉ có thể dùng máu tới rửa!
Diệp Hoa hừ lạnh một tiếng, con rể bị đánh chết, quả thực không để Vô Thượng Chí Tôn vào mắt, đánh mặt a. . .
- Ta cũng nghĩ như vậy.
Thượng Hiên trầm giọng nói ra, lúc thấy nữ nhi mang theo bi thương trở về, liền có quyết định như vậy.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến một âm thanh.
- Huyết tẩy Võ Thành Bảo!
Người tới không phải ai khác, chính là Dạ Tư Không.
Đối với Dạ Tư Không, Diệp Hoa cùng Thượng Hiên chẳng qua là nghe nói, cũng chưa từng gặp.
Dạ Minh đứng dậy giới thiệu nói ra:
- Thông gia, đây là cha ta, gia gia Côn Côn.
Diệp Hoa cùng Thượng Hiên song song liếc mắt nhìn Dạ Tư Không, nhẹ gật đầu xem như chào hỏi.
Theo đê vị nói đến, Diệp Hoa cùng Thượng Hiên đều là nhân vật cấp bậc Vương Giả, người có thể để bọn họ đứng dậy. . . hẳn không có.
Dạ Tư Không dĩ nhiên cũng đã được nghe nói tới cha vợ Dạ Côn, đều là nhân vật ngưu bức, lần này là chủ lực báo thù, cho nên cũng không nói gì.
Theo Dạ Tư Không ngồi xuống, một trận tàn sát đẫm máu nhằm vào Võ Thành Bảo bắt đầu thúc đẩy.
Không chút khoa trương, bọn họ đều có thể thương nghị tiến đánh Thần Ma hai tộc, một cái Võ Thành Bảo nho nhỏ xem như tiểu thí ngưu đao đi.
Lúc này Diệp Hoa từ tốn nói:
- Vừa rồi bản tôn nghe thông gia nói, Dạ gia các ngươi xuất binh khá phiền toái, cho nên chuyện xuất binh giao cho bản tôn là được.
- Ta cũng có một chút binh, lôi ra luyện một hồi cũng không tệ.
Thượng Hiên cũng từ tốn nói, binh lính của y là một đám thi nhân, năng lực tác chiến khủng bố đến mức làm người giận sôi, cho dù kéo đi đối kháng cùng Thần Ma hai tộc, cũng sẽ không dễ dàng thua trận.
Dạ Tư Không nghe xong đứng dậy chắp tay:
- Chúng ta lần đầu gặp gỡ, cám ơn các ngươi đã để mắt Côn Côn như thế, Dạ Tư Không ta sẽ ghi nhớ trong lòng.
Thượng Hiên thấp giọng nói ra:
- Người một nhà không cần khách khí, hiện tại người ta đều đã đánh vào mặt mình, nếu như không cường ngạnh hồi phục, còn tưởng rằng chúng ta dễ trêu.
- Hừ, bản tôn đã sớm muốn thử nước, lần này phải làm thật lớn! Hoặc là không đánh, hoặc là dập tắt suy nghĩ không an phận của đám người kia!
Hoa ca rất ngưu bức, một lời không hợp liền đòi mạng ngươi.
Bất quá ở trong lòng Diệp Hoa cùng Thượng Hiên, lần này chủ yếu là báo thù cho Dạ Côn, thứ yếu là làm ra một chút chấn nhiếp.
Loại chấn nhiếp này không phải nhằm vào Huyền Nguyệt đại lục, mà là nhằm vào Thần Ma hai tộc.
Dù sao Diệp Hoa cùng Thượng Hiên không sớm thì muộn cũng sẽ đánh với Thần Ma hai tộc một trận, lần này xem như liên hợp diễn tập. . .
- Nói cực phải, ta cũng nghĩ như vậy. . .
Dạ Tư Không nhẹ gật đầu, cũng không có cự tuyệt đề nghị như vậy.
Đông Môn Mộng đưa ra lo lắng của mình:
- Tại Võ Thành Bảo có một một vấn đề khó giải quyết, chính là Tiền Trang. . .
- Thông gia, cho dù là Thần Ma hai tộc, chúng ta cũng giẫm lên, càng đừng nói đến Tiền Trang, có chút thế lực, ngươi phải đánh cho chúng sợ, chúng mới phục tùng. . .
Lý niệm của Diệp Hoa vẫn như cũ, không phục liền đánh, đánh đến khi ngươi chịu phục mới thôi.
Thượng Hiên cũng gần như vậy:
- Không cần lo lắng Tiền Trang trả thù, nếu bọn chúng dám trả thù, lão tử liền rút sạch Tiền Trang của bọn họ!
Dạ Minh trực tiếp giơ ngón tay cái lên, vẫn là các ngươi ngưu bức.
Dạ gia cũng không thể thua, phải xuất lá bài tẩy gì ra tới...
Nhưng mà Dạ gia có bài tẩy gì, Dạ Minh thật không nghĩ ra được, hình như ở trong đây, nội tình Dạ gia xem như đứng chót.
- Xảy ra chuyện gì, ta gánh lấy.
Dạ Tư Không trầm giọng nói ra, căn bản bất chấp hậu quả.
Diệp Hoa từ tốn nói:
- Hiện tại bản tôn liền trở về kéo người, tập hợp ở nơi nào?
- Ngay tại vùng ngoại ô Thái Kinh đi, sau đó cùng xuất phát đi Võ Thành Bảo.
Dạ Tư Không nói ra.
Thượng Hiên nhẹ gật đầu:
- Tốt, sau một tháng, tập hợp ở ngoại ô Thái Kinh.
- Được.
Dạ Tư Không nhẹ gật đầu.
Diệp Hoa đứng dậy hỏi:
- Dạ Tần ở đâu?
- Thông gia đi theo ta.
Dạ Minh mang theo Diệp Hoa tìm tới Dạ Tần, Dạ Tần liền bị Diệp Hoa mang về. . . cam đoan một tháng sau trả lại ngươi một Dạ Tần nhảy nhót tưng bừng.
Thượng Hiên trở về chuyện thứ nhất chính là chuẩn bị thức tỉnh thi nhân đại quân. . . đây là một trận chiến rất kinh khủng.
Mê Vụ Sâm Lâm, bên trong tiểu thế giới của Liên Hàn.
- Chuyện của con rể thế nào?
Lần này Liên Hàn không có đi theo qua, không phải nàng không muốn đi, mà là bị chậm trễ.
Vừa mới trở về Thượng Hiên liền ngồi trên ghế trầm mặt nói:
- Mộ Nhi rất có thể sẽ thành quả phụ.
Liên Hàn: ......
- Không có biện pháp sao?
- Không có cách, tỉnh hay không phải xem bản thân Dạ Côn.
- Vậy bây giờ tính thế nào?
Thượng Hiên lạnh giọng nói ra:
- Con rể bị đánh thành như vậy, người nhạc phụ như ta không thể ngồi nhìn, vừa rồi đã thương nghị với Diệp Hoa và Dạ gia, thảo phạt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận