Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 1026: Phục Sinh Kiếm

Minh ca trong nhà chịu thê tử, ở bên ngoài sao có thể nhịn nữa, lúc này không mạnh mẽ lên, vậy còn chờ tới khi nào.
Chỉ thấy thân kiếm phá toái không có tản mát, mà là bám vào cánh tay phải Dạ Minh, chặt chẽ bao trùm.
Tay nắm chuôi kiếm cũng dần dần kiếm hóa, toàn bộ cánh tay đều biến thành một thanh kiếm.
- Thủ Lý Kiếm!
Dạ Minh gầm thét một tiếng.
Lúc này một cơn gió biển thổi phạt tới, hất lên mái tóc của Sát Đan.
- Đây là tam đoạn không có gì lạ nhất ta từng gặp qua.
Sát Đan nhất thời vô phương tổ chức ngôn ngữ mở ra, tam đoạn là tình huống phi thường, mà tam đoạn trước mặt, một chút ba động
cũng không có, cho dù ngụy tam đoạn cũng không có như thế.
Ngay cả Diệp Hoa cùng Thượng Hiên cũng cảm thấy như vậy, tam đoạn của thông gia, cũng quá vô danh, một chút bức cách cũng không có.
Ngoại trừ lúc đầu kiếm vỡ ra có chút thú vị, thế nhưng sau đó liền không còn, nếu như tay trái Dạ Minh cũng có một thanh kiếm, vậy liền giống như một con cua lớn.
- Tam đoạn của cha hình như rất lợi hại.
Dạ Tần vẫn rất ra sức.
- Chỉ là tên có hơi. ..
Đông Môn Mộng rất muốn đậu đen rau muống một thoáng, thế nhưng nhiều người, ngượng ngùng nói.
Dạ Tần thấp giọng nói ra:
- Cha là học mẫu thân, thủ lý kiếm.
Đông Môn Mộng bất đắc dĩ cười một tiếng, lập tức lại lộ ra vẻ lo lắng, nghĩ thầm Dạ Minh nhất định phải tốc chiến tốc thắng, bằng
không khẳng định sẽ bại.
Lúc này Dạ Minh trầm giọng nói ra:
- Bình thản mới là thật!
- Nói có mấy phần đạo lý, tới đi, để ta mở mang kiến thức tam đoạn của ngươi!
Trong giọng nói của Sát Đan mang theo nhè nhẹ phấn khởi.
- Hừ! Sợ ngươi không tiếp nổi.
Sát Đan cười một thoáng, tò mò hỏi:
- Nhìn bộ dáng sinh cơ bừng bừng của ngươi, chẳng lẽ đây là lần đầu tiên dùng tam đoạn?
Ta thảo, như thế cũng bị nhìn ra, trong lòng Dạ Minh thầm mắng một tiếng.
- Sao lại thế.
- Nếu như ngươi là lần đầu tiên, ta khuyên người nhanh lên, bằng không không cần ta ra tay, ngươi cũng sẽ chết.
Tả Thiên Chúng nghe nói như thế, kém chút mở miệng mắng người, đây là kẻ địch, ngươi còn nhắc nhở kẻ địch làm gì, tên Sát Đan này có phải điên rồi hay không?
Dạ Minh cũng không nghĩ tới, cười nói:
- Chỉ bằng câu nói này của ngươi, hôm nay ta sẽ không giết ngươi.
- Ha ha ha, vậy ta sẽ giết ngươi.
Trong lúc Sát Đạn bật cười, Dạ Minh lần nữa biến mất.
Lần này tan biến khiến vẻ mặt Sát Đan xiết chặt, loại tốc độ này rõ ràng đã đề cao mấy cấp bậc. Hơn nữa còn vô phương cảm giác khí lưu gợn sóng, ngay cả tiếng gió cũng không nghe thấy.
Sát Đan tựa hồ biết tam đoạn của Dạ Minh, khó trách lại không có bất kỳ tràng diện gì, kiếm trong tay y là tịch tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào.
- Tam đoạn này của thông gia được đấy.
Diệp Hoa nhàn nhạt nói một câu, khẳng định thực lực Dạ Minh.
Thượng Hiên cười gật đầu:
- Đúng vậy, không có loè loẹt như ngươi.
- Thể nào, CÓ ý kiến với tam đoạn của bản tôn?
- Vậy thì thật không có, So với ta, ngươi còn thiếu chút hỏa hầu.
- Ha ha, một người luyện vạn năm, So với bản tôn luyện mấy năm, thú vị sao?
- Vậy thì thế nào đây.
Diệp Hoa hừ lạnh một tiếng, lần sau nhất định phải treo tên Thượng Hiền này lên đánh, xem y còn dám được đà lấn tới không.
- Phu quân hẳn có thể thắng đi.
Đông Môn Mộng nói nhỏ một tiếng.
Dạ Tư Không bên cạnh từ tốn nói:
- Tam đoạn của Dạ Minh quả thật khiến người kinh ngạc, nhưng kinh nghiệm của Sát Đan phong phú hơn Dạ Minh, Dạ Minh chẳng qua mới vừa lĩnh ngộ được tam đoạn mà thôi.
Đông Môn Mộng bỗng nhiên có một cái ý nghĩ, hy vọng lần này phu quân có thể thắng, để cho Dạ Tư Không biết Dạ Minh rất mạnh, nào có không chịu nổi giống như ngươi nói.
Trong lúc mấy người đối thoại, trên trận đã phát sinh nghịch chuyển kinh thiên.
Chỉ thấy quần áo trên người Sát Đan xuất hiện từng đạo vết rách, đây là bị kiểm trong tay Dạ Minh cắt ra, nhưng chỉ có thể nghe thấy âm thanh quần áo bị cắt, căn bản không cảm nhận được động tĩnh của Dạ Minh, kiếm ở đâu?
Sát Đan vẫn còn không tìm được.
- Trả lại ngươi.
Bỗng nhiên Dạ Minh xuất hiện ở cách đó không xa, hướng phía Sát Đan nói ra.
Vừa rồi Sát Đan buông lỏng Cổ tay Dạ Minh, cũng xem như thả một lần, Dạ Minh làm như thế, là không muốn thiếu y cái gì.
Sát Đan áo bào trên người mình, bình tĩnh nói ra:
- Ta không có xé quần áo của ngươi.
- Thế nào, còn muốn tiếp tục nhường sao?
Dạ Minh trầm giọng hỏi, lại nhường, mình cũng sẽ không lưu tình.
- Thôi thôi.
Sát Đan vỗ vỗ quần áo, than nhẹ một tiếng.
Dạ Minh thấy thế, toàn thân kéo căng, cảm giác Sát Đan sắp ra tay.
Nhưng mà Sát Đan chẳng qua là vùng áo choàng sang một bên.
Mọi người rốt cuộc nhìn thấy kiếm của Sát Đan! ! !
Thế mà ở trong đũng quần, chuôi kiếm dán vào phần bụng.
Có thể giấu kiếm ở trong đũng quần, người không có bản lĩnh sẽ không thể nào làm được.
Dạ Tần muốn hỏi một chút, giống kiếm trong đũng quần, có ảnh hưởng tới bước đi không?
Bất quá ánh mắt Dạ Minh lại đặt ở trên chuôi kiếm của Sát Đan, bởi vì chuôi kiếm của Sát Đan có chút kỳ quái, giống như là một loại xương cốt chế thành.
Loại kiếm Dạ Minh lần đầu tiên nhìn thấy.
Tay trái Sát Đan nhẹ nhàng nắm chặt chuôi kiếm, chậm rãi rút kiếm ra.
Khiến mọi người không nghĩ tới chính là, kiếm này không có vỏ kiếm, mà thân kiếm cũng làm bằng xương, khiến người ta nghi ngờ không thôi.
Dạ Minh đột nhiên hỏi:
- Thân kiếm dài như vậy, sao nhét vừa đũng quần?
- Dạ Minh, hiện tại ngươi không nên nghĩ vấn đề này, mà nên nghĩ làm sao để toàn mạng.
Sát Đan nhẹ nhàng vung động kiếm trong tay, một bên mặt biển bỗng nhiên bị cắt hai nửa.
Tùy tiện vung đã có thể tạo thành tràng diện như thế, thế nhưng vừa rồi Dạ Minh lại không có cảm nhận thấy kiếm khí, hoặc là khí tức Sát Đan tán phát, mặt biển kia tựa như có người khác phối hợp tách ra vậy.
- Kiếm này của ngươi không giống kiếm.
Dạ Minh nói ra.
Sát Đan nắm kiếm cốt, cảm giác được sự thân thiết, khóe miệng hơi hơi giương lên:
- Đây chính là kiếm của ta, Trường Thanh.
- Danh tự dường như không liên quan lắm.
- Dạ Minh, ngươi có nghe nói qua kiếm sẽ chết không?
Sát Đan vuốt ve thân kiếm hỏi.
- Chuyện này quả thật chưa từng nghe qua.
Sát Đan thăm thẳm nói ra:
- Trường Thanh của ta nguyên bản không khác gì kiếm của ngươi, thế nhưng trong một trận chiến nó chết mất.
Nghe Sát Đan nói như vậy, Dạ Minh đại khái hiểu được, dù sao bản mệnh kiếm chỉ có một thanh, có thể nói ngoại trừ thê tử, thân nhất
chính là kiếm.
Kiếm nát, không có mấy ai có thể tiếp nhận, có vài người không lý trí muốn tái tạo kiếm, nhưng đều là phí công.
Mà người trước mắt nói mình thành công, Dạ Minh không tin.
- Kiếm sẽ không phục sinh.
Dạ Minh nhẹ nói ra.
- Đó chỉ là các ngươi cảm thấy, mà ta... lại hoàn thành loại chuyện không có khả năng này.
Sát Đan dùng ánh mắt mê luyến nhìn Trường Thanh trong tay, ánh mắt ấy đại biểu cho một cỗ cuồng nhiệt, nói tục một chút chính là điên cuồng.
- Vậy ngươi làm bằng cách nào?
Dạ Minh nghi hoặc hỏi, đối phó với tên điên phải từ từ dẫn dắt.
Sát Đan nhìn Dạ Minh nói ra:
- Có rảnh người sang bên kia tường bằng nhìn một chút liền biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận