Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 272: Dạ Côn Rất Kén Ăn

Trưởng Tôn Ngự nhìn mập mạp đã tử vong, vẻ mặt âm trầm, luôn có điêu dân muốn hại bản hoàng!
- Tất cả mọi người không được phép rời đi!
Trưởng Tôn Thản trầm giọng hô.
Ngay tại lúc này, xảy ra chuyện như vậy, đối với Thái Kinh mà nói không phải là chuyện tốt, dù sao sứ thần bị độc chết, phía Thái Kinh không tìm được hung thủ, se không thể bàn giao với Ngũ Nhạc, Ngũ Nhạc liền có thể dùng chuyện này đánh vỡ an tĩnh nhiều nằm
Rất nhanh, ngự y đã đến xem xét tình huống.
Hai tên ngự y nhìn nhau, nhíu chặt lông mày, tựa hồ không tra xảy ra tình huống gì.
- Thế nào?
Trưởng Tôn Ngự trầm giọng quát.
Ngự y hoảng hốt đến cực điểm, quỳ trên mặt đất hô:
- Thánh Nhân tha mạng, thần... thần không thể tìm ra nguyên nhân cái chết của sứ thần.
- Không tìm ra được? Đây không phải trúng độc sao?
Âm thanh Trưởng Tôn Ngự lạnh lùng nói.
- Thánh Nhân, theo mặt ngoài đến xem, quả thật là như thế, nhưng trong cơ thể lại không có chút độc tố nào.
- Không có độc? Chẳng lẽ ăn bị nghẹn chết?
Trưởng Tôn Ngự trầm giọng nói.
Thế nhưng nói xong liền cảm thấy, hình như khả năng này cũng rất cao.
Sẽ không thật sự bị sặc chết đấy chứ, nhưng đám người ngoại bang này sẽ tin sao? Bọn họ đương nhiên sẽ không tin.
Thậm chí sẽ cảm thấy, đây là bản hoàng đang trốn tránh trách nhiệm.
Trưởng Tôn Tuấn Hiền thấp giọng nói ra:
- Kiểm tra thức ăn lại một lần, xem xem rốt cục vấn đề nằm ở đâu.
Ngự y nhìn về phía Thánh Nhân, Trưởng Tôn Ngự giơ tay lên, lúc này hai tên ngự y mới dám bưng thức ăn đến bên cạnh kiểm tra.
Xem ra một đêm này không phải dễ qua như vậy.
Nguyên bản Dạ Côn nghi ngờ một thoáng, đến lúc muốn đi ra ngoài tlại bị thủ vệ ngăn cản lại.
- Đại ca, xem ra đã xảy ra chuyện.
Dạ Tần lo lắng nói ra.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, sớm biết vừa rồi liền không xem náo nhiệt, hiện tại tốt, đều không thể đi ra ngoài.
- Đại ca, có muốn đi lên xem một chút hay không?
Trưởng Tôn Nhị có chút lo lắng, muốn đi lên xem tình huống một chút, gọi Dạ Côn cùng đi, cũng là muốn xem có thể giúp được gì hay không.
Ngược lại cũng không ra được, Dạ Côn liền gật đầu đồng ý.
Hiện tại Côn ca là nhất gia chi chủ, công chúa muốn làm gì, đầu tiên phải được Dạ Tần đồng ý, sau đó lại hỏi qua đại ca mới được.
Đúng là không có chút địa vị nào có thể nói.
Có công chúa dẫn đường, xem như thông suốt, dù sao Trưởng Tôn Nhị ở trong lòng Thánh Nhân cũng tương đối có phân lượng, người ở trong hoàng cung đều biết.
Đi vào Quan Cảnh Lâu, thủ vệ xếp thành từng tầng.
- Lão sư, chỗ tối có rất nhiều cao thủ.
Đông Tứ thấp giọng nói một câu.
Thánh Nhân đi tuần, công tác an toàn nhất định phải ổn thỏa, từ những bình chường vừa rồi liền có thể nhìn ra, sau lưng Thánh Nhân ngoại trừ Thiên La Viện ra, khẳng định còn có một tầng lực lượng khác, chuyện này không cần đoán.
Đi vào trung ương, Dạ Côn dẫn đầu chắp tay hô:
- Thánh Nhân vạn phúc.
Trưởng Tôn Ngự nhìn về phía Dạ Côn, không có bất kỳ biểu lộ gì, dù sao tâm tình kém tới cực điểm, căn bản không cười nổi.
Yên lặng nhẹ gật đầu.
Dạ Côn nhìn bố trí xung quanh một chút, trong lòng cảm thán, bố trí thật xa hoa.
Ba Đài cũng ở nơi đây, còn có Đồng Văn Sơn trước kia, còn lại không nhận ra người nào nữa.
Trưởng Tôn Tuấn Hiền cùng Trưởng Tôn Thản cũng đã gặp qua.
Dạ Côn nhìn tên mập bên cạnh, chậm rãi đi tới.
Mọi người ở đây đều nhìn Dạ Côn, ngươi thật là to gan, lại dám ở trước mặt Thánh Nhân tùy ý đi lại.
Thánh Nhân nhìn Dạ Côn một chút, cũng không nói gì.
Nhìn mập mạp miệng sùi bọt mép, Dạ Côn nhíu mày, cái tên béo này thật là khoa trương.
- Thánh Nhân, người này là thế nào?
Dạ Côn chắp tay tò mò hỏi.
Trưởng Tôn Ngự từ tốn nói:
- Y chính là sứ thần Ngũ Nhạc, vừa mới trúng độc, lại không tra ra độc.
- Không có tra ra độc? Phi Tuyết, nhanh tới đây, đến phiên ngươi ra tay rồi.
Dạ Côn vẫy vẫy tay với Phi Tuyết.
Mọi người hoàn toàn câm nín, nói thế nào cũng phải xin phép Thánh Nhân một chút chứ, ngươi cũng quá tùy tiện đi.
Phi Tuyết cũng có chút xấu hổ.
Thánh Nhân cũng không nói gì thêm, tính cách đứa nhỏ Dạ Côn này hơi thẳng một chút.
Được rồi, nếu là đổi thành những người khác, vậy thì không phải là ngay thẳng, đó chính là vô lễ, kéo ra ngoài chặt.
Phi Tuyết cong người lại đi tới.
- Nhìn một chút, tình huống như thế nào.
- Được rồi.
Hai tên ngự y tránh ra, Phi Tuyết nhìn sứ thần mập mạp, sau đó hướng phía Dạ Côn chắp tay.
Hành động này lần nữa khiến người xung quanh hít sâu một hơi, Thánh Nhân ở trên, tại sao ngươi có thể chắp tay với người khác... đây chính là đại bất kính!
- Thiếu gia, người này đúng là bị trúng độc.
Phi Tuyết vừa mới dứt lời, tất cả mọi người đều khiếp sợ, thật đúng là trúng độc, chuyện liền nghiêm trọng rồi.
- Ồ? Trúng độc gì? Có phải giống như loại độc lần trước không?
Dạ Côn tò mò hỏi, muốn mượn cơ hội lần này rửa sạch án oan của Ký Văn Sơn.
Thế nhưng cần Phi Tuyết phối hợp mới được.
- Thiếu gia, đúng là cùng loại độc như lần trước.
Phi Tuyết cung kính nói ra, cũng chưa từng liếc mắt nhìn Thánh Nhân, thế nhưng lời nói này lại hoàn toàn là thật.
Dạ Côn lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc:
- Cái gì? Giống như lần trước, làm sao có thể, Ký châu trưởng cũng là bị trúng độc chết sao?
Phi Tuyết xấu hổ, nét mặt Côn ca ngươi có chút xốc nổi a, phải chú ý một chút mới được.
- Quả thật là thế, loại độc này chính là Ngũ Nhạc Huyết Ngọc. Người bị trúng độc không để lại một chút manh mối nào
Bản thân Diệp Ly cũng có một chút kiến thức với độc dược, nghe thấy có loại độc như thế, trong lòng cũng rất tò mò, cho nên liền đi tới phía trước quan sát một thoáng.
Xác thực giống như Phi Tuyết nói, căn bản không nhìn ra thứ gì, trừ miệng có bong bóng, thoạt nhìn tựa như ăn nhiều bị nghẹn.
Thế nhưng Phi Tuyết nói người này trúng độc, Diệp Ly liền hiếu kỳ, Phi Tuyết làm sao nhìn ra được.
Lời của Phi Tuyết khiến cho tất cả mọi người xôn xao, bắt đầu thấp giọng thảo luận, độc của Ngũ Nhạc.
Đây chính là sứ thần Ngũ Nhạc, lại trúng độc của Ngũ Nhạc?
Trước đó Ký Văn Sơn không phải sợ tội tự sát sao? Làm sao bây giờ nói là trúng độc chết?
- Dạ Côn, đây là việc lớn, không thể nói đùa.
Trưởng Tôn Ngự trầm giọng nói ra, trong lòng có chút nghi ngờ.
Dạ Côn hướng phía Thánh Nhân chắp tay nói ra:
- Thánh Nhân, nhân viên quét rác của ta thoạt nhìn không có bản sự, nhưng thời điểm then chốt lại có thể phát huy ra tác dụng, chúng ta nghe thử một chút, y làm sao nhìn ra được hai người bọn họ trúng độc.
Không nói đúng không, Côn ca ta không tin ngươi không nói.
Phi Tuyết bó tay rồi, bản sự hố người của Côn ca ngươi đúng là quá thanh tú.
Đây chính là đại bí mật, nếu như nói ra, vậy chẳng phải sẽ rất thiệt thòi sao.
- Thiếu gia, đây là một loại ánh mắt bí pháp, không thể hiện ra ở trước mắt mọi người.
Dạ Côn thầm nghĩ Phi Tuyết xảo quyệt, cho ta nhìn một chút sẽ chết à:
- Không thể nói, đây không phải khiến mọi người nghĩ ta đang nói dối à, lừa dối ở trước mặt Thánh Nhân sao, nếu Thánh Nhân không vui, chúng ta đều phải chết, tranh thủ thời gian nói một ít đi.
Mọi người câm nín, Dạ Côn nói thế, quả thật miêu tả Thánh Nhân giống như ma vương tội ác tày trời vậy.
Nhìn khóe miệng Thánh Nhân một chút đi, đều đang co quắp rồi.
- Hay là để ta tới đi.
Diệp Ly bên cạnh nhẹ nói ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận