Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 253: Diễn Màn Ân Oán Tình Cừu

Nguyên Chẩn và Phong Điền thấy ánh mắt Dạ Côn nhìn tới, lập tức cúi đầu, phảng phất trở lại khi còn bé, thấy ánh mắt của lão sư liền vô thức cúi đầu, chúng ta không được, tìm người khác đi.
Đừng nói, Dạ Côn thật muốn gọi Nguyên Chẩn và Phong Điền ra sân.
Được rồi được rồi, quá không đáng tin cậy.
- Đệ đệ, ngươi lên.
Dạ Côn cười nói.
Dạ Tần lập tức lắc đầu:
- Đại ca, ta thì thôi đi, bằng vào chút tài nghệ này của ta, đi lên cũng sẽ cho đại ca mất mặt.
- Sợ cái gì, có đại ca, đến lúc đó sắp xếp một chút, cam đoan ngươi nhẹ nhàng khoan khoái.
Dạ Côn còn nhếch mày với đệ đệ, nói thế nào nhạc phụ ngươi cũng là Thánh Nhân, trước mặt nhạc phụ ngươi biểu diễn một chút không phải rất tốt sao.
Cũng có thể chinh phục công chúa một thoáng, ngươi cho rằng chỉ sinh đứa bé liền có thể chinh phục công chúa rồi à, phải thể hiện nam nhân hùng hậu mới được.
Quan trọng nhất chính là phải khiến đệ đệ ngươi dương danh, đây chính là mộng tưởng của Côn ca ta.
- Đại ca, thật không được, chuyện này liên quan đến quốc uy đấy.
- Phu quân, ngươi làm được, phải tin tưởng bản thân.
Trưởng Tôn Nhị ôm cánh tay Dạ Tần dịu dàng nói ra.
Tử Yên cũng ở một bên cổ vũ:
- Đúng vậy, đại ca đã nói rồi, phu quân cứ đáp ứng đi.
- Ta...
- Vậy cứ quyết định như vậy, là đệ đệ ngươi ra sân, cùng ai đánh đây?
Dạ Côn liếc nhìn mọi người, phải chọn một người có tâm lý tố chất tốt, còn phải toàn năng.
Cho nên chỉ có Đông Tứ hoặc là Đát Từ.
Hai người bọn họ, Đát Từ hẳn là có khả năng.
- Đát Từ, ngươi tới phối hợp với đệ đệ ta.
Vì sao không chọn Đông Tứ, bởi vì Dạ Côn cảm thấy, Đát Từ tương đối trầm ổn một chút, hẳn sẽ không phạm sai lầm, Đông Tứ... không phải nói không trầm ổn, chỉ là có hơi...
Cũng may Đông Tứ không biết Dạ Côn đang nghĩ gì, bằng không thì khẳng định phải nói, lão sư... học sinh chỗ nào không trầm ổn, ngài nói...
Nhưng Đông Tứ nghe thấy vẫn rất phiền muộn, lão sư làm sao chọn Đát Từ, dựa vào y có được không?
Trong lòng Đát Từ vui vẻ, phảng phất giống như được lão sư tán thành.
- Thiếu gia yên tâm.
Trong lòng mọi người, Đông Tứ và Đát Từ tựa như mê vụ, thân thế không rõ, thực lực không rõ, nhưng Dạ Côn lại rất trọng dụng hai người, hoàn toàn không hiểu rõ.
- Nếu đã chọn người, vậy chúng ta liền cẩn thận bàn luận khâu đơn đấu này, nếu muốn rung động ngoại bang, vậy chúng ta phải làm một chút tràng diện, tỉ như phương thức ra sân, chiêu thức các loại, mặt khác không quan trọng, chỉ cần tràng diện phải lớn, dáng vẻ thoạt nhìn rất lợi hại, tốt nhất là loại sơn băng địa liệt kia.
Dạ Côn nói xong liền cảm thấy xung quanh hết sức an tĩnh, nhìn mọi người một chút, cảm giác mình hình như có chút quá.
Đát Từ có thể hoàn thành yêu cầu vừa rồi, thế nhưng đệ đệ lại không thể, dù sao hiện tại đệ đệ vẫn chỉ là một tên Kiếm Sĩ, nào có thể sơn băng địa liệt gì chứ.
- Đại ca, hay đổi thành ngươi lên đi?
- Đệ đệ, ngươi yên tâm, chuyện này cứ để đại ca lo.
Dạ Côn cảm thấy lần này chính là cơ hội giúp cho đệ đệ dương danh, không thể bỏ qua như vậy.
Đến lúc đó phụ mẫu ở Hạ Đô đều có thể nghe thế tin tức của đệ đệ, trong lòng nhất định sẽ vô cùng vui mừng.
- Đúng đó đệ đệ, có đại ca ngươi ở đây, không cần sợ.
Nhan Mộ Nhi khẽ cười nói, phu quân điệu thấp vô cùng, cơ hội đều nhường cho đệ đệ, nam nhân như vậy quả thật không tồi nha.
Kỳ thật Côn ca ta nhường đệ đệ, đã không phải là lần một lần hai, nhưng kết quả mỗi lần đều là đệ đệ thật có thể biểu hiện tài năng, thế nhưng Côn ca ta lại càng sáng chơi hơn, khiến đệ đệ ảm đạm phai sắc.
Vì sao Dạ Tần không muốn lên tràng, trải qua những chuyện khi còn bé kia, mới có thể sâu sắc hiểu được, còn không bằng ngồi ở phía dưới nhìn đại ca ngưu bức.
Giống như học viện so tài, Dạ Tần biểu hiện không tệ đi, cuối cùng Côn ca vẫn trước sau như một tỏa sáng long lanh.
Đây là số mệnh, Tần ca ta đã nhận mệnh, không vùng vẫy.
- Nếu đại tràng diện không dùng được, chúng ta liền chơi hàm lượng kỹ thuật, nếu như lại cho thêm một chút tình tiết giống như thuyết thư tiên sinh, ta cảm thấy vẫn có thế, các ngươi cảm thấy thế nào?
Dạ Côn lần nữa đề nghị.
Trưởng Tôn Nhị nghe xong:
- Đại ca, chủ ý này của ngươi không tệ, trước kia chưa từng có.
- Đúng không, hay là chúng ta diễn một trận ân oán tình cừu, thế nào?
Dạ Côn cười nói, khẳng định sẽ rất thú vị.
Nguyên Chẩn nghiêm túc nói:
- Côn ca, dù sao cũng là tiết Khánh Nguyên, này có thể đừng quá...
Dạ Côn nghe xong cũng cảm thấy có chút đạo lý, tiết Khánh Nguyên nhất định phải vui vẻ ăn mừng.
Nhưng vốn chính là đánh nhau, chấn nhiếp còn có thể dùng phương thức ăn mừng để diễn tả sao...
Đây cũng quá khó khăn đi.
Sau khi mọi người trải qua một phen thảo luận kịch liệt, cuối cùng vẫn là dùng...
Ân oán tình cừu.
Người biểu diễn: Dạ Tần, Đông Tứ, Tử Yên...
Quần chúng vô tội: Nguyên Chẩn, Phong Điền, Phi Tuyết.
- Được, nếu đã quyết định tốt, bây giờ chúng ta tới trước diễn thử một chút, tới bãi cát tập hợp.
Dạ Côn đã không thể chờ đợi, trò vui lần này sẽ thú vị lắm đây.
Mọi người đi tới bãi cát.
- Đại ca, ta cảm thấy, chúng ta còn có thể bắn lén một chút.
Nghe Trưởng Tôn Nhị nói, Dạ Côn lập tức hiểu rõ nàng có ý gì, ý nghĩ này cũng không tệ.
Xem ra bên trong ân oán tình cừu, còn phải thêm một chút gia vị.
Nhưng như thế lại phải thêm người.
Có nên để Đông Tứ ra sân không?
Đông Tứ nhìn thấy lão sư nhìn mình, đã ngẩng đầu ưỡn ngực, làm tốt chuẩn bị nghênh tiếp nhiệm vụ.
- Ly Nhi, nàng tới.
- Hả?
Nếu muốn bắn lén, như vậy thân phận Ly Nhi liền phải cao một chút, nhưng không thể cao hơn Thánh Nhân.
Cho nên đây là cố sự bên trong gia tộc, đồng thời cũng có thể phản ánh hiện trạng Thái Kinh.
Dạ Côn nói ra ý nghĩ của mình, mọi người biểu thị, Côn ca quả thật tài tình, trong thời gian ngắn như vậy, thế mà đã nghĩ ra một màn đại khái, quá ngưu bức!
Diệp Lưu cũng chầm chậm phát hiện tỷ phu có chỗ hơn người, rất là thông minh, khó trách có thể khiến tỷ tỷ yêu thích nha.
- Ly Nhi, nàng tới đóng vai gia chủ, đệ đệ ngươi là lão nhị, Đát Từ lão tam, lão nhị cùng lão tam tranh đoạt Tử Yên, sau đó xuất thủ.
Mọi người:......
Đông Tứ cảm thấy, may mắn mình không có nhận nhiệm vụ này, cùng đệ đệ lão sư đoạt nữ nhân, hiện tại tâm tình của Đát Từ hẳn là rất phức tạp đi, mặc dù là đóng kịch, nhưng cũng sẽ cảm thấy ngượng ngùng a.
Tử Yên không có gì, cũng không thèm để ý, Dạ Tần cũng cảm thấy không có gì, đều là vì đại ca.
- Côn ca, đây có phải có chút quá đơn giản rồi không?
Phong Điền sờ lên cái cằm nói ra.
Trưởng Tôn Nhị cảm thấy cũng thế, mặc dù là lần đầu tiên, nhưng cũng phải cẩn thận chuẩn bị.
Dạ Côn đã hiểu, đúng là quá bình thường rồi.
- Được, như vậy Tử Yên lại tăng thêm một tầng thân phận, thật ra nàng ấy chính là gian tế lẻn vào, lúc lão nhị lão tam đánh đến mức ta sống ngươi chế, liền bắt đầu nổi lên mặt nước.
Dạ Côn cảm thấy mình rất có khiếu làm thuyết thư tiên sinh.
Mọi người biểu thị chuyện này rất tốt, rất có cảm giác không ngờ tới.
Nhưng mà khóe miệng Tử Yên lại hơi hơi run rẩy.
Nhan Mộ Nhi tò mò hỏi:
- Phu quân, nếu như lúc này lại xảy ra chuyện ngoài dự liệu tiếp, hiệu quả sẽ càng tốt hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận