Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 861: Trúng Độc?

Viên Cương căm tức nhìn Lăng Chiến, lạnh giọng nói ra:
- Lăng gia chủ, con ta đã qua đời, ngươi còn muốn động quan sao?! Đừng tưởng rằng ngươi là lục đại gia liền có thể ở đây giương oai!
- Nha, đã ngươi nói như vậy, nếu như hôm nay ta không giương oai, tựa hồ chính là không nể mặt các ngươi.
Lăng Chiến cười rồi lại cười, chúng phụ nhân xung quanh cũng có điểm e ngại, đám nam nhân nhóm giận mà không dám nói gì.
Lúc này Viên Khánh trầm giọng nói ra:
- Lăng gia chủ, hôm nay ngươi nhất định phải náo như thế sao?!
Lăng Chiến hất Viên Cương ra, cười nói:
- Viên gia chủ, tính cách Lăng Chiến ta ngươi cũng biết, phối hợp. . . chẳng có chuyện gì, không phối hợp, liền đổi một loại phương pháp phối hợp khác mà thôi, thế nhưng loại phương pháp kia sẽ chỉ mang đến thống khổ.
- Nếu Lăng gia chủ đã nói như vậy. . . Viên Cương, mở ra cho y xem!
Viên Khánh quát lạnh một tiếng, vừa nhìn liền biết chính là cục diện không chết không thôi.
- Phụ thân!
Viên Cương khó có thể tin hô.
Viên Khánh không nói chuyện, mà Viên Cương hằm hằm nhìn Lăng Chiến, cuối cùng hung hăng vung tay, trực tiếp rời khỏi linh đường.
Lăng Chiến nhếch miệng lên cười tà, trực tiếp xốc nắp quan tài lên, hoàn toàn nhìn không ra tưởng niệm đối với người chết.
Ở trong quan tài nằm một tên nam tử mặc hoa phục, tuổi tác còn rất trẻ, ngũ quan cũng không tệ, chẳng qua là hiện tại đã không có hô hấp, vẻ mặt trắng bệch, cho dù là như thế, vẫn có thể trông thấy máu ứ đọng ở trên mặt.
Gia Cát Thanh cùng Mộc Lưu cũng đi tới xem xét, Mộc Lưu tựa hồ muốn nói cái gì, chẳng qua là bị Gia Cát Thanh đè lại.
Hiện tại không mở miệng thì tốt hơn, Lăng Chiến tựa hồ cũng có mục đích.
Lăng Chiến thu hồi nụ cười, cúi đầu nhìn người trẻ tuổi trong quan tài, từ tốn nói:
- Tiểu tử nhà các ngươi bị đánh mấy quyền liền chết bất đắc kỳ tử rồi?
Viên Khánh trầm giọng nói ra:
- Thiếu Khanh từ nhỏ đã không tu luyện, sao có thể chịu được nắm đấm của người tu hành.
- Vậy thì lạ thật, hôm qua nhi tử gia chủ cũng bị đánh một quyền, một quyền kia cũng không nhẹ, hiện tại vẫn sống rất tốt.
Lăng Chiến cười cười, đưa thay sờ sờ phần cổ Viên Thiếu Khanh, sau đó lại thăm dò ở trên người.
- Nhi tử gia chủ tu luyện từ nhỏ, dù cho không có tu vi, thể xác cũng có kháng tính, đương nhiên không thể so với Thiếu Khanh.
Sắc mặt Viên Khánh kéo căng, mặc kệ Lăng Chiến có mục đích gì, thù này nhất định kết lại.
- Chậc chậc chậc.
Lăng Chiến phát ra tiếng cười trêu đùa, chuyện này khiến người nhà họ Viên khó chịu đến cực hạn.
- Lăng gia chủ, ngươi nhìn cũng đã nhìn, nhưng ta nói cho ngươi biết, chuyện này ta nhất định sẽ nói với thần sứ!
- Vậy trước tiên ngươi phải gặp được thần sứ đã.
- Không tiễn!
Viên Khánh lạnh giọng nói ra.
Lăng Chiến vừa muốn nói gì, lúc này lại có người xông vào, khiến Viên Khánh tức giận tới cực điểm.
Nhưng thấy người đến, trong lòng cơn giận trong lòng Viên Khánh tựa hồ lại biến thành bất đắc dĩ.
Người đến không phải ai khác, mà chính là đội trưởng Hào Lợi của Giám Sát viện.
Làm đội trưởng, đương nhiên phải tới xem xét tình huống thi thể, hơn nữa chuyện này huyên náo rất lớn, cũng không thể khinh thường.
Bất quá lúc Hào Lợi trông thấy Lăng Chiến cũng hơi sững sờ, chắp tay hô:
- Gặp qua Lăng gia chủ.
Lăng Chiến cười, chắp tay nói ra:
- Gặp qua Hào đội trưởng.
Ngay cả Lăng Chiến đều phải khách khách khí khí với Hào Lợi, rõ ràng Hào Lợi ngày thường ngang ngược đến cỡ nào, thật sự là một chút thể diện cũng sẽ không cho.
Hào Lợi nhẹ gật đầu, Lăng Chiến phảng phất đã quen thuộc tính cách của Hào Lợi, trong lòng cũng không có để ý.
- Viên gia chủ, nén bi thương.
Hào Lợi chắp tay nói ra.
- Hào đội trưởng, ngươi cần phải làm chủ cho Viên gia.
Viên Khánh kém chút đã muốn quỳ xuống trước Hào Lợi, có lẽ người khác sẽ giúp phạm nhân giải vây, thế nhưng Hào Lợi tuyệt đối sẽ không.
Hào Lợi gật đầu trầm giọng nói ra:
- Viên gia chủ yên tâm đi, ta sẽ làm việc theo quy định!
Nghe thấy Hào Lợi hứa hẹn, Viên Khánh nhẹ nhàng thở ra.
Thấy quan tài bị mở ra, mặc dù Hào Lợi nghi hoặc, nhưng cũng không có hỏi thăm, hướng thẳng đến quan tài, mà bên cạnh có một tên nhân viên đang ghi chép.
- Viên gia chủ, ta cần nghiệm thương, không ngại chứ.
Hào Lợi trầm giọng nói ra.
- Có thể.
Nghiệm thương đây là khâu nhất định, mà Hào Lợi phát hiện quan tài có dấu hiệu phong quan, tựa hồ có chút không hợp lý.
Hiện tại tạm thời không suy nghĩ chuyện này, Hào Lợi lật Viên Thiếu Khanh trong quan tài vài vòng, còn bạo lực hơn cả Lăng Chiến.
- Trên mặt người chết có nhiều máu ứ đọng.
Hào Lợi từ tốn nói, nhân viên ghi chép phía sau vội vàng ghi xuống.
Liếc nhìn thân thể Viên Thiếu Khanh, ngoại trừ trên mặt có tổn thương, những bộ vị khác cũng không có bị tổn thương.
- Viên gia chủ, Viên Thiếu Khanh có tật bệnh gì hay không?
Hào Lợi không tin một chút máu đọng này lại dẫn đến chết người, có lẽ là bị đánh xong kích thích đến tật bệnh, dẫn đến bỏ mình cũng không chừng.
Viên Khánh thấp giọng nói ra:
- Hào đội trưởng, mặc dù Thiếu Khanh hắn không thể tu luyện, nhưng ngày thường cũng rất khỏe mạnh, từ nhỏ đến lớn chưa từng sinh bệnh qua, đừng nói đến tật bệnh.
- Dạng này a.
Hào Lợi nhẹ gật đầu, trực giác nói cho y biết chuyện này không đơn giản, thế nhưng hiện tại y căn bản không tìm ra chút manh mối.
Vậy mà lúc này Lăng Chiến từ tốn nói:
- Hào đội trưởng, xem lâu như vậy, có ý nghĩ gì không?
Hào Lợi quay đầu nhìn thoáng qua Lăng Chiến, hỏi:
- Không biết Lăng gia chủ muốn nói chuyện gì?
- Ngươi không cảm thấy, y chết rất không hiểu thấu sao?
Viên Khánh rốt cuộc không chịu nổi nữa, hướng phía Lăng Chiến quát:
- Lăng Chiến! Ta đã nhường nhịn ngươi rất lâu, Viên gia ta sẽ không để ngươi khi dễ nữa!
Nhưng mà Lăng Chiến cười nói:
- Nói thật, ta thực sự không muốn quản Viên gia các ngươi đánh rắm, nếu không phải gia chủ có lệnh, ta sẽ đến đây sao?
Lăng Chiến vừa nói xong, mọi người lập tức ngẩn người.
Nguyên lai Lăng Chiến là nghe theo lệnh của gia chủ mới đến.
Chuyện này khiến Gia Cát Thanh có chút kinh ngạc, sáng sớm Dạ công tử còn nộ đỗi gia chủ, hiện tại gia chủ còn lệnh Lăng Chiến tới tra tình huống, thật khiến người ta nghi hoặc không thôi.
Hào Lợi nghe xong cũng là an tâm không ít, trầm giọng nói ra:
- Quả thật như thế, vết thương ngoài da sẽ không dẫn đến cái chết mới phải.
- Hào đội trưởng, ngươi cảm thấy có phải là trúng độc hay không?
Lăng Chiến hỏi lần nữa.
Hào Lợi nhíu chặt lông mày, làm sao cảm giác lời này không thích hợp, tựa hồ muốn mình nghe theo, kết luận chết bởi vì trúng độc?
Chẳng lẽ đây là ý của gia chủ sao?
Nếu là lúc trước, Hào Lợi khẳng định sẽ cứng nhắc làm việc, thế nhưng hiện tại đã biết lưu lại tâm nhãn.
- Nếu như là trúng độc, hẳn sẽ lưu lại chứng cứ mới phải.
Hào Lợi nhẹ nói ra, lại liếc mắt nhìn thi thể Viên Thiếu Khanh, không có phát hiện bất kỳ cái gì.
Lăng Chiến cười nói:
- Dưới gầm trời này, độc dược vô sắc vô vị không ít.
- Vậy Lăng gia chủ muốn chứng thực Viên Thiếu Khanh là bị trúng độc như thế nào?
Hào Lợi hỏi ngược lại, chỉ cần ngươi có thể cầm ra chứng cứ, vậy y chính là trúng độc mà chết.
Làm nhân vật cấp bậc đội trưởng Thiên Cung, chẳng lẽ muốn biết có bị trúng độc hay không còn không nhìn ra sao?
Hào Lợi nhìn không ra.
Lăng Chiến giang tay ra:
- Hào đội trưởng, ta cũng chỉ là suy đoán một thoáng, có lẽ chúng ta có thể mở y ra xem xét, có lẽ sẽ có thể phát hiện chút gì đó.
- Hôm nay cho dù lão phu chết, cũng phải liều mạng với ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận