Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 286: Đừng Nghĩ Nhiều

- Ngày mai mọi người chúng ta đều sẽ đi Thái Kinh.
Dạ Côn âm u nói ra.
Phi Tuyết sửng sốt một chút, lập tức cười nói:
- Dạ viện trưởng yên tâm đi, trước khi trả nợ xong, ta sẽ không rời đi, dù sao Học Viện Vô Hư đối với ta mà nói, cũng là một ngôi nhà.
- Không, ta không phải nói chuyện này.
Dạ Côn tò mò nhìn Phi Tuyết.
- Hả?
- Ta là muốn nói, đừng có nghĩ nhiều, ngươi còn thiếu nợ ta rất nhiều tiền, cả đời này cũng chạy không thoát.
Dạ Côn nghiêm túc nói ra, bất quá khóe miệng mang theo ý cười.
Phi Tuyết:......
Còn tưởng rằng Dạ viện trưởng phát thiện tâm, để cho mình rời đi, xem ra là mình cả nghĩ quá rồi.
- Hôm nay bên ngoài sao không nghe thấy tiếng hô nữa rồi?
Dạ Côn tò mò hỏi, hôm qua bên ngoài còn có người hô to Ngân Sắc Nam Nhân, hôm nay lại rất yên tĩnh.
- Không biết, hôm nay Ngân Sắc Nam Nhân cũng không xuất hiện.
- Như thế à, ngươi về sớm nghỉ ngơi một chút, đừng quét dọn nữa, dù sao tương lai cũng không trở về nữa.
Dạ Côn thì thào nói ra, kỳ thật có chút không nỡ bỏ nơi này,
Nói xong cũng quay người rời đi, Phi Tuyết nhìn bóng lưng Dạ Côn, khẽ thở dài một tiếng, để cái chổi sang một bên.
Mấy ngày nay mặc dù quét rác, nhưng làm sao không phải một loại tu tâm dưỡng tính đây?
Quét rác cũng có thể đề cao tu vi.
Đột nhiên, Dạ Côn nhìn thấy Liệt Cốt tựa hồ chuẩn bị ra ngoài, đã trễ như vậy còn ra ngoài làm gì?
- Liệt Cốt thúc thúc, người muốn đi đâu?
Dạ Côn đi đến tò mò hỏi.
Liệt Cốt cười cười:
- Nghe Nguyên Chẩn nói, hoa lâu nơi này rất tuyệt, cho nên định qua nhìn một chút.
- Như vậy à, trên đường cẩn thận.
- Được.
Liệt Cốt nói xong cũng hưng phấn không thôi, bị thê tử canh giữ nhiều năm, cuối cùng đã có thể dạo chơi hoa lâu.
Trở lại trong phòng, Dạ Côn nhìn thấy thê tử đang thu thập quần áo.
- Ly Nhi, thúc thúc nàng muộn như vậy còn đi dạo hoa lâu?
Dạ Côn định báo cáo Liệt Cốt.
- A? Đi hoa lâu rồi?
Diệp Ly thả quần áo trong tay ra kinh hô một tiếng, gan của Liệt Cốt thúc quá to rồi.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Vừa mới đụng phải.
Nghĩ thầm Liệt Cốt thúc tại sao không gọi mình theo chứ, quá không trượng nghĩa.
- Phu quân, thúc thúc chính là như vậy, quen rồi liền tốt.
-......
Ta muốn đi hoa lâu, chỉ sợ ngươi sẽ không nói quen rồi liền tốt đi.
Lúc này Phong Điền cũng không có ngủ, mà là đang ngồi ngẩn người, Nguyên Chẩn đã nằm ở trên giường cười nói:
- Làm sao vậy huynh đệ, còn đang nhớ nhung Tưởng Tử Diệc sao?
- Làm sao có thể, ta đang nghĩ đến cha.
Phong Điền xấu hổ cười một tiếng.
- Quên đi, ngươi lại nhớ cha ngươi sao, bất quá vừa mới giải trừ hiểu lầm, ta sao liền đi Thái Kinh, chỉ sợ về sau rất khó gặp mặt Tưởng Tử Diệc.
Nghe thấy Nguyên Chẩn nói thế, Phong Điền im lặng, bởi vì đây là thật.
Một người tại Thái Kinh, một người tại An Khang châu, nếu như vận khí không tốt, về sau có thể gặp một lần đã là kỳ tích.
- Có muốn đi gặp người ta không? Nói lời từ biệt cũng tốt.
Nguyên Chẩn đề nghị.
Đề nghị này quả thật khiến cho Phong Điền động tâm, thế nhưng nghĩ lại:
- Hiện tại quá muộn, đoán chừng mọi người đã đi ngủ, hơn nữa ta cũng không biết nàng ở nơi nào.
- Đương nhiên là ở Học Viện Nhật Nguyệt, tìm một học viên nữ hỏi một chút liền biết, thực sự không được tìm nam hỏi, khẳng định sẽ biết.
Phong Điền lắc đầu:
- Hay là thôi đi, đừng đi quấy rầy người khác.
- Ta thật sự phục ngươi, chút dũng khí này cũng không có.
Nguyên Chẩn chậc chậc hai tiếng.
- Dũng khí gì chứ, dù gì sau này cũng rất khó gặp mặt, cần gì phải thêm phiền lòng?
Nếu như ở An Khang châu, Phong Điền có lẽ sẽ thử một chút, thế nhưng dự định rời đi, cũng đừng để người ta chờ cái gì.
Nguyên Chẩn không phản bác được, chỉ có thể hướng phía Phong Điền giơ ngón tay cái lên, ngươi ngưu bức...
- Được, đi ngủ.
Phong Điền thở phào một cái, chuẩn bị thoát y nghỉ ngơi.
Đông đông đông...
Lúc này cổng vang lên tiếng đập cửa, khiến cho hai người sững sờ.
- Ai vậy?
Nguyên Chẩn tò mò hô.
- Là ta, ta tìm Phong Điền.
Bên ngoài vang lên âm thanh nữ hài.
Nghe thấy âm thanh như vậy, Phong Điền trợn mắt hốc mồm, liền Nguyên Chẩn đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nguyên bản dự định đi tìm nàng, không ngờ nàng thế mà tìm tới cửa.
Nguyên Chẩn nhìn về phía Phong Điền, biểu thị ngươi có hy vọng, có thể làm cho nữ hài tử chủ động, vậy liền dễ dàng.
Phong Điền lập tức mặc áo bào vào, rất hưng phấn, lần trước từ biệt ở Kiếm Trủng, đây là lần thứ hai chạm mặt.
Đẩy cửa phòng ra, Phong Điền đã nhìn thấy Tưởng Tử Diệc ăn mặc nhung bào thật dày đứng ở trong sân.
Thở phào một hơi, Phong Điền đóng cửa lại, mà Nguyên Chẩn lập tức rời giường lao đến, mở ra một cái khe hở nhìn lén.
Mang theo vẻ khẩn trương, Phong Điền đi đến bên cạnh Tưởng Tử Diệc, cười nói:
- Sao... sao ngươi lại tới đây?
- Ngày mai ngươi phải đi rồi?
Tưởng Tử Diệc quay đầu, ánh mắt hiện ra nước mắt.
Thấy biểu tình này của Tưởng Tử Diệc, trong lòng Phong Điền chấn động:
- Ta... ta...
Ta nửa ngày cũng không có nói thành câu.
Thế nhưng Tưởng Tử Diệc trực tiếp bổ nhào vào trong ngực Phong Điền, nghẹn ngào hô:
- Ta không muốn ngươi đi, ngươi đừng bỏ ta lại có được không.
- Tưởng Tử Diệc, ta...
- Nếu như ngươi muốn đi, ta nguyện ý đi theo ngươi, ta chuyển viện liền có thể đi theo ngươi.
Tưởng Tử Diệc ngẩng đầu nhìn về phía Phong Điền, ánh mắt kiên định.
Chuyện này khiến Phong Điền vô cùng cảm động, chuyển viện cũng không phải chuyện tốt, thậm chí còn phải mang danh tiếng xấu, tựa như chuyện thấy lợi quên nghĩa.
Dưới tình huống bình thường, không ai chọn chuyển viện.
Thế nhưng cô gái trước mặt, lại có thể sẵn sàng vì mình chuyển viện, tâm tình Phong Điền lúc này không biết phải diễn tả như thế nào.
- Phong Điền, ta thích ngươi, ngươi có thích ta không?
Tưởng Tử Diệc yêu thương rả rích nhìn Phong Điền.
Phong Điền nhẹ gật đầu:
- Ta thích ngươi.
Tưởng Tử Diệc cười, nhón chân lên, nhìn môi đỏ kiều diễm đột kích, Phong Điền phảng phất muốn nổ tung, mình sắp hôn nữ hài tử sao?
Vậy liền hôn thôi!
Dùng sức hôn.
Bỗng nhiên, bên tai Phong Điền vang lên âm thanh.
- Phong Điền! Phong Điền! Phong Điền!
Tiếng hô dồn dập vang lên bên tai Phong Điền, hình ảnh trước mắt bắt đầu mơ hồ.
- Phong Điền! Ngươi điên rồi à! Ngươi cắn tay mình làm gì?!
Nguyên Chẩn kinh hô một tiếng, vừa rồi bộ dáng của Phong Điền quá kinh khủng.
Phong Điền một mặt mộng bức, đây là tình huống gì?
Tưởng Tử Diệc đâu?
- Tưởng Tử Diệc đi đâu rồi?
Phong Điền vô thức hỏi.
Nguyên Chẩn sờ lên cái trán của Phong Điền:
- Tưởng Tử Diệc gì chứ, ngươi ngồi ở chỗ này ngủ thiếp đi, còn Tưởng Tử Diệc, ngươi cảm thấy người ta sẽ nửa đêm tới tìm ngươi sao...
Phong Điền nhìn tay phải một chút, khóe miệng hơi hơi run rẩy, vừa rồi thật quá xấu hổ...
Nguyên lai là đang nằm mơ.
Ngẫm lại cũng đúng, Tưởng Tử Diệc làm sao có thể nói như vậy, chúng ta cũng chỉ mới gặp mặt mấy lần mà thôi, làm như cùng nhau trải qua sinh tử rồi vậy.
- Mau ngủ đi, ngày mai phải dậy sớm.
Nguyên Chẩn đắp chăn nhẹ nói ra.
- Ừm, ngủ đi.
Phong Điền bất đắc dĩ nói ra, có lẽ là do mình nghĩ vu vơ quá rồi..
Bạn cần đăng nhập để bình luận