Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 524: Đại Chiến Sắp Đến

Dù sao cũng là người bên gối, loại chuyện này vẫn cần trao đổi một thoáng.
Đối với chuyện của Ba Uyển Thanh, Ba Tâm Huyền ở ngoài tựa hồ không có gì, thế nhưng trong lòng vẫn khá mâu thuẫn.
Thậm chí đối với nam nhân kia, trong lòng Ba Tâm Huyền hận không thể giết chết đi.
Thiên Khiếu Cảnh Tố gia, lúc này cũng thu được Thánh Thiên gia truyền tin, cũng tụ tập tại cùng nhau thương nghị.
Dù sao Thánh Thiên gia cùng Thánh Điện liên thủ đối phó Đông Môn gia, đây là chuyện chưa từng xảy ra, Tố gia khá là cẩn thận.
Gia chủ Tố gia là một lão phụ nhân, một đầu tóc trắng cao cao cuộn lại, mỹ mạo tuổi trẻ đã mất đi, lưu lại dấu vết tháng năm.
Ngồi ở phía dưới chỉ có một người, chính là trưởng tử Tố gia, Tố Thái Hòa, tuổi tác cũng rất lớn, trên đầu trong tóc đen còn kẹp lấy tóc trắng.
- Mẫu thân, chuyện của Thánh Thiên gia, chúng ta có nên đứng nhìn từ xa?
Tố Thái Hòa dò hỏi.
Dù sao Tố gia cùng Thánh Thiên gia còn có một tầng quan hệ thông gia, Tố Viên Viên ở ở trong Thánh Thiên gia.
Tố Đan Tâm nhắm mắt lại, từ tốn nói:
- Thánh Thiên gia muốn làm gì, Tố gia chúng ta mặc kệ, thế nhưng Thánh Thiên gia cùng Thánh Điện liên thủ, chúng ta liền phải cẩn thận.
- Vậy còn Viên Viên?
Tố Đan Tâm từ tốn nói:
- Thái Kinh có một câu tục ngữ, nữ nhi gả đi nhu xô nước hắt ra ngoài, nếu như Thánh Thiên gia muốn cầm Viên Viên tới uy hiếp Tố gia chúng ta, Viên Viên biết nên làm như thế nào.
Tố Thái Hòa hít một hơi thật sâu, Cổ tộc, chính là như vậy, không có một chút nhân tình, có chẳng qua là lợi ích lớn lao.
- Con đã hiểu..
- So với Thánh Thiên cùng Đông Môn, ta càng quan tâm chuyện ở Thái Kinh hơn, lần này Thái Kinh đổi chủ, không biết Tố Vận có thể hoàn thành kỳ vọng của Tố gia chúng ta hay không.
Tố Đan Tâm chậm rãi mở mắt, không lớn, thế nhưng lại cực kỳ có dã tâm.
- Hiện tại Thái Kinh nằm ở trong tay Dạ gia, Dạ Trùng cũng đã thu phục Ngũ Nhạc, Ngũ Nhạc trở thành một châu của Thái Kinh, chỉ sợ phóng nhãn toàn bộ Đông U, địa vực Thái Kinh to lớn vô cùng, mặc dù Tố Vận thành công lưu lại trong hoàng thất, nhưng dù sao cũng là tiền triều Thánh Hậu, chỉ sợ khó được tín nhiệm.
- Huống hồ, trong lòng Dạ Tư Không khẳng định đã cảnh giác Tố Vận, cho nên mới đặt ở bên người.
Tố Thái Hòa lại bổ sung một câu.
Tố Đan Tâm khe khẽ thở dài:
- Năm đó Tố Vận chủ động muốn đi Thái Kinh trở thành niềm kỳ vọng của gia tộc, chỉ là đã nhiều năm như vậy, thế mà không được Trưởng Tôn Ngự tín nhiệm.
- Mẫu thân, Thái Kinh thật sự có bí mật Thần Kiếm nhất đoạn sao?
Trong lòng Tố Thái Hòa cũng không hiểu nổi, dù sao nhiều năm như vậy, một chút tin tức hữu dụng cũng không tra được.
- Con cảm thấy hiện tại nói chuyện này có ích lợi gì sao? Cho dù không có, cũng phải tiếp tục tìm, Tố gia chúng ta có thể trở thành đệ nhất Cổ tộc hay không, liền phải xem Tố Vận.
- Mẫu thân, Dạ gia cũng không thể coi nhẹ, có thể kéo Trưởng Tôn Ngự xuống, vẫn nên cẩn...
Tố Thái Hòa còn chưa nói hết lời, Tố Đan Tâm đã từ tốn nói:
- Dạ gia không cần để ở trong lòng, chẳng qua là một đại gia tộc ở Thái Kinh mà thôi, có thể đoạt lấy hoàng vị vận khí chiếm đa số.
Tố Thái Hòa nhẹ gật đầu, lập tức nói ra:
- Xem ra mấy nhà khác đều đã nhận được truyền tin, hẳn sẽ cùng nhau thương nghị.
Tố Đan Tâm không nói gì, chẳng qua là giơ giơ tay lên:
- Mẫu thân mệt rồi.
Tố Thái Hòa đứng dậy chắp tay:
- Mẫu thân nghỉ ngơi thật tốt đi, con sẽ không quấy rầy mẫu thân.
Mà lúc này đoàn người Diệp Hoa cũng tại Thiên Khiếu, một bên đề cao phẩm chất kiếm, một bên đánh ra thanh danh Vô Hư Cảnh.
Đương nhiên... gặp Tố gia chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Mà Tố gia sống hay chết, liền phải xem Tố gia giác ngộ cao bao nhiêu.
Diệp Hoa cũng không phải Dạ Côn, nói giết liền giết, sẽ không cho ngươi một chút mặt mũi nào.
Nhưng mà Đông U Nạp Lan gia có chút ít thần bí, so với những Cổ tộc khác, bọn họ rất điệu thấp, thậm chí ngay cả nhân số cũng rất "điệu thấp".
Toàn bộ Nạp Lan gia, một nhà năm miệng ăn.
Ba đời.
Nhưng mà chỉ bằng năm người, liền chống lên toàn bộ Nạp Lan gia.
Hơn nữa cũng không ai nghĩ tới, Nạp Lan gia ngay tại Thái Kinh.
Hiểu rõ Thái Kinh như lòng bàn tay, thế nhưng Nạp Lan gia cũng không có tham dự vào, chỉ lẳng lặng làm một gia đình bình thường.
Nạp Lan gia không có gia chủ, có chẳng qua là bối phận.
- Cha, xem ra Thánh Thiên gia muốn đánh vỡ phần bình tĩnh này.
Lúc này trong tiểu viện, một nam nhân đang trồng rau, quay đầu tò mò hỏi.
Người này tên là Nạp Lan Sơn, mặt chữ quốc, ngũ đại lục thô, làm việc tốn thể lực đó là sở trường của y.
Mà lão đầu ngồi ở bên cạnh bàn đá nhấp rượu gọi Nạp Lan Nguyên Lương, uống vào mấy ngụm rượu, trên khuôn mặt già nua đều đỏ bừng.
- Cha?
Nạp Lan Sơn lần nữa hô, cha làm bộ như sắp ngủ đến nơi rồi.
- Hả?
Nạp Lan Nguyên Lương mở con mắt mông lung ra, nhìn nhi tử.
- Con nói, Thánh Thiên gia sắp đánh vỡ bình tĩnh.
- Ồ.
Nạp Lan Nguyên Lương nhẹ nhàng ồ một tiếng, sau đó lại nhấp một ngụm rượu nhỏ, phảng phất trước mắt cũng chỉ có rượu, những thứ khác đều là phù vân.
Thấy cha phản ứng, Nạp Lan Sơn khẽ thở dài, được rồi được rồi, không hỏi... miễn chút nữa nói mình lắm miệng.
- Mặt trời hôm nay thật sự dễ chịu.
Nạp Lan Nguyên Lương cầm bầu rượu lên, lập tức ngồi vào ghế xích đu bên cạnh, nhẹ nhàng đung đưa.
Nạp Lan Sơn ngửa đầu nhìn vùng trời một chút, gần đây thời tiết ấm lên, tuyết đọng trên mặt đất cũng dần tan đi.
- Sơn à.
- Con đây, hôm nay chỉ cho uống một bình, là con dâu của người nói đấy.
Nạp Lan Sơn bất đắc dĩ nói ra.
- Không phải nói chuyện uống rượu, con trông coi gốc cây kia một chút, đừng để nó ở bên ngoài làm xằng làm bậy có biết không, không nghe lời liền cắt ngang chân.
Nạp Lan Sơn hơi sững sờ, lập tức nói:
- Cha, con biết rồi.
- Ừm, mặt khác nếu như hai nhà kia gửi thư đến đây, chúng ta liền không tham dự, để bọn họ đánh đi, chúng ta phơi nắng là được.
- Con đã hiểu rồi.
Nạp Lan Sơn chắp tay, nhưng mà Nạp Lan Nguyên Lương dao động trên ghế xích đu đã phát ra tiếng ngáy nhẹ nhàng, tựa hồ đã ngủ.
Sơn ca thở dài một hơi.
Mẹ cùng thê tử lên tiểu trấn mua lương thực, nhi tử làm việc tại Thái Kinh, ài... thời gian này trôi qua thật thoải mái.
Thế nhưng trong khoảng thời gian kế tiếp, chỉ sợ Cổ tộc sẽ có một hồi gió tanh mưa máu.
Một tháng sau, đám người Dạ Côn cuối cùng đã tới Đông Môn gia.
Sau đó nói "tin tức tốt" này cho Đông Môn Trí Bác nghe.
Khi nghe thấy năm thanh Hình Kiếm tiêu diệt Thánh Điện, Đông Môn Trí Bác thế mà cười ra tiếng, phảng phất đang cười Thánh Điện... đây cũng quá xui xẻo đi.
Đùa giỡn là đùa giỡn, nghe thấy nữ nhi nói, xem ra Thánh Thiên gia cùng Thánh Điện muốn vây công Đông Môn gia.
- Việc đã đến nước này, vậy liền thuận theo tự nhiên, huống hồ muốn tiêu diệt Đông Môn gia chúng ta cũng không phải dễ như vậy, bọn họ phải trả giá đắt mới được.
Đông Môn Trí Bác cũng không sợ, từ tốn nói.
Dạ Côn cảm thấy ông ngoại rất bá khí, muốn chính là cảm giác như vậy, giết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận