Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 290: Ám Sát

Mọi người:......
Đứa bé này thế mà bị ngọng, xem giọng điệu nói chuyện, hình như còn rất tốn sức.
Dạ Côn lên tiếng hỏi:
- Các... các... hạ là...là... ai...
Người lùn nghe xong, còn tưởng rằng gặp được đồng đạo:
- Ta... ta... chính là... nhân sĩ... Cửu Đầu Sơn...
- Cửu Đầu Sơn?
Dạ Côn biểu thị chưa nghe nói qua, cửu đầu xà thì đã từng nghe thấy rồi.
Chỉ thấy người lùn ngoắc ngoắc tay, một tên nam nhân cao lớn ghé vào bên cạnh ngựa, làm ghế cho người lùn.
Người lùn đạp lưng của nam nhân xuống, sau đó lại được một người khác ôm từ trên lưng nam nhân kia xuống... này lùn có chút quá mức a.
Lão thiên quả thật quá tàn nhẫn với ngươi.
Côn ca ta từ tận đáy lòng đồng tình ngươi.
Người lùn đi tới chỗ Dạ Côn, người tuy nhỏ, nhưng khí thế cũng không tệ lắm, bộ pháp lục thân không nhận kia đi rất triệt để.
Lúc người lùn đi đến trước mặt Dạ Côn, Dạ Côn dám đánh cược, người lùn này chỉ cao đến đầu gối của mình.
- Ngươi... ngươi... là... đồng...đồng đạo... nơi nào...
Người lùn hỏi lần nữa.
Dạ Côn liền buồn bực, với IQ như thế, ngươi làm sao lên làm lão đại được vậy.
Những người này có thể sống đến bây giờ, đó cũng là một kỳ tích a.
- Ta từ Thái Kinh Sơn.
Dạ Côn trầm giọng nói ra.
- Thái Kinh... Sơn? Làm sao ta... ta chưa nghe nói qua.
Người lùn móc móc lỗ mũi, sau đó đưa tay bắn ra, không biết tên quỷ xui xẻo nào sẽ bị bắn trúng.
Dạ Côn vất vả lắm mới nghe hiểu được, còn muốn nói thêm vài câu, kết quả Thánh Nhân đã đi tới.
- Dạ Côn, lão đại bọn họ đâu? Vừa rồi ngươi nói chuyện với ai?
Trưởng Tôn Ngự nhìn xung quanh, nghi hoặc hỏi.
Dạ Côn chỉ chỉ dưới chân, Thánh Nhân... ngươi như thế là quá xem thường người. Đả thương tự tôn của người ta.
Trưởng Tôn Ngự cúi đầu xem xét, đậu xanh... thấp như vậy, thật không có phát hiện... mình thế mà dẫm lên đỉnh đầu người khác, vừa rồi còn tưởng rằng là tảng đá.
- Ngại quá, vị tiểu huynh đệ này.
- Ngươi... ngươi... thật to... gan...
Dạ Côn cảm thấy, câu nói này hẳn là Thánh Nhân thường xuyên nói.
Trưởng Tôn Ngự trầm giọng hỏi:
- Tại sao ngươi lại phải đi làm cướp? Làm loại chuyện thương thiên hại lí này?
- Liên... quan... cái rắm... đến ngươi.
Chấm nhỏ bọt biển trong miệng người lùn đều phun tới, nếu như chiều cao bình thường, khẳng định sẽ phun lên trên mặt Thánh Nhân.
Trưởng Tôn Ngự hít một hơi thật sâu:
- Đồ ăn trong nhà không đủ ư, hay là thế nào?
- Đánh... đánh... cướp... ngươi... nghe không... hiểu không!
Trưởng Tôn Ngự vuốt vuốt cái trán, câu thông với loại giặc cướp này, quả thật quá tổn thương thần kinh.
Dạ Côn thấy Trưởng Tôn Ngự chơi xong, liền hướng phía người lùn cười nói:
- Vị lão đại này, chúc mừng ngươi, hiện tại đánh cướp Thánh Nhân, ngươi thật may mắn.
- Thánh... Nhân... liền... y là... Thánh Nhân... vậy ta... Thánh Nhân... cha!
Khóe miệng Dạ Côn giật một cái, xem ra Thánh Nhân hẳn là muốn tới trang một đợt bức.
Đột nhiên!
Dạ Côn cảm giác được một cỗ khí tức không tầm thường.
Ánh bạc lập tức lóe lên.
Tốc độ nhanh chóng khiến tất cả mọi người không kịp phản ứng.
Dạ Côn vô thức đẩy Thánh Nhân về sau một cái, ánh bạc dọc theo cái trán Thánh Nhân bay đi, nhưng dù thế, trên trán Thánh Nhân đều xuất hiện một vệt máu.
Tất cả mọi người lập tức mộng bức, quá nhanh... đều không kịp phản ứng.
- Bắt lấy! Còn đứng ngây ra đó làm gì!
Tào công công phát ra tiếng thét chói tai quỷ dị, ở xung quanh rừng cây đột nhiên xuất hiện rất nhiều người, đây đều là thủ vệ núp ở xung quanh.
Đến cả ngàn người, đám cướp Cửu Đầu Sơn này đều bối rối.
Đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ mình bị cướp sao?
Người lùn đột nhiên quỳ trên mặt đất:
- Đại... đại... oa... tha mạng...
Dạ Côn im lặng, ngươi thật đúng là một tên lão đại không có tiết tháo.
- Thánh Nhân! Tìm được!
Tào công công cung kính hô, chỉ thấy thủ vệ bắt một tên trong đám cướp ra, trong tay y còn cầm một cái ống dài tinh tế.
Trưởng Tôn Ngự nhìn tên cướp trước mắt, còn có ám khí trong tay, vẻ mặt âm trầm.
Bọn cướp xung quanh nghe thấy xưng hô như vậy, toàn bộ ngây ngốc... này... thật là Thánh Nhân sao?
Nếu như không phải, làm sao có thể có nhiều vệ binh như vậy?
Du Bỉnh đứng ở phía sau trầm giọng nói ra:
- Thánh Nhân, đây là ám khí của Ngũ Nhạc, Lê Hoa!
Nghe thấy hai chữ Lê Hoa, Phi Tuyết bên cạnh trầm giọng nói ra:
- Lê Hoa là một trong những ám khí đặc biệt của Ngũ Nhạc, công nghệ chế tác chỉ có người của hoàng thất Ngũ Nhạc biết được, hơn nữa Lê Hoa ở trên bảng xếp hạng ám khí Đông U, cũng là tồn tại tiếng tăm lừng lẫy, bởi vì nó có thể giúp một người bình thường, phát huy ra trình độ Kiếm Tông, trọng điểm là bất kỳ ai cũng có thể sử dụng, cho dù là tiểu hài tử đều có thể dùng.
- Ngươi biết rất nhiều nhỉ.
Dạ Côn thấp giọng nói ra.
- Trước kia từng du lịch Đông U, cho nên mới biết một ít chuyện.
- Thánh Nhân! Lần này Ngũ Nhạc đã cho thấy ý đồ, chúng ta phải phản kích mới được!
Đồng Văn Sơn lạnh giọng nói ra.
Trưởng Tôn Ngự nhìn nam nhân quỳ trước mặt, lúc này run lẩy bẩy, dọa đến hồn phi phách tán.
Làm sao cũng không ngờ tới, người này lại chính là Thánh Nhân.
- Là ai phái ngươi tới, Lê Hoa là ai cho ngươi?
Trưởng Tôn Ngự trầm giọng hỏi.
Toàn thân nam tử đều đang run rẩy, ánh mắt phảng phất đều muốn bạo liệt:
- Chính là một đứa bé cho ta, nó nói hướng về phía người nói chuyện thổi một hơi, sẽ tâm tưởng sự thành.
Một đứa bé? Thổi tới người đang nói chuyện?
Dạ Côn cảm giác vừa rồi mình quá nhiều lời, kém chút đã cõng nồi thay Thánh Nhân.
- Đứa bé kia ở đâu?
Trưởng Tôn Ngự chất vấn.
- Ngay trên trấn.
- Du Bỉnh, đi an bài, nhất định phải tìm được đứa bé kia!
Trưởng Tôn Ngự âm u quát.
- Vâng, Thánh Nhân...
Ám khí Ngũ Nhạc xuất hiện ở đây, mà mục tiêu chính là Thánh Nhân...
Dạ Côn liền hiếu kỳ, Ngũ Nhạc làm sao biết Thánh Nhân ở chỗ này? Chẳng lẽ trong đám người có người là gian tế?
Cho nên mới có thể báo tin.
Dạ Côn hướng phía người lùn hỏi:
- Tại sao hôm nay các ngươi lại đến đây, nơi này vắng vẻ, cũng không có nhiều chất béo.
Người lùn nuốt một ngụm nước bọt, chắp tay nói ra:
- Ta... ta... ta...
Dạ Côn nhìn về phía những người khác:
- Các ngươi ai là nhị đương gia, mau ra đây.
- Đại nhân, ta chính là nhị đương gia.
Một tên nam nhân trung niên hói đầu từ trên lưng ngựa nhảy xuống, động tác rất là suất khí.
- Ngươi đến nói một chút, tại sao hôm nay các ngươi lại tới nơi này? Có phải có người gợi ý hay không?
Dạ Côn tò mò hỏi, đây là một chuyện có dự mưu.
Nhưng Dạ Côn làm sao cảm giác, đây là do Thánh Nhân an bài?
Mấy ngày nay Thánh Nhân vừa đi vừa nghỉ, hẳn là đang an bài đi.
Thế nhưng điểm đáng ngờ cũng tới.
Chính là trong tích tắc vừa rồi, nếu như mình không ra tay, Thánh Nhân liền trở thành tiên hoàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận