Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 305: Xong...

- Thì ra là thế, vậy tối nay nhất định không say không về.
- Không say không về.
Tám người nhấp ít rượu, thỉnh thoảng cảm thán một tiếng.
Nếu gọi là Thượng Thiên Tửu, tự nhiên cũng có đạo lý thượng thiên.
Thời gian uống cạn chung trà, mọi người cũng cảm giác có chút chóng mặt, loại chóng mặt này không phải buồn nôn, mà là loại cảm giác phơi phới kia.
Người đầu tiên chống đỡ không nổi chính là Dạ Tần cùng Trưởng Tôn Nhị, thực lực hai người tương đối yếu, kháng thế nào được.
Đám người Diệp Ly giả say, mà Dạ Côn cũng chọc chọc Liệt Cốt thúc bên cạnh, giả bộ một chút, xem bọn họ muốn làm gì.
Cảm giác bọn họ có vấn đề.
- Rượu này thật có thể khiến người ta choáng đầu, các ngươi nói đúng không.
Dạ Côn "say khướt" nói ra, con mắt đều sắp không mở ra nổi.
Nhưng mà Dạ Tần là say thật:
- Đại ca, ta... không xong rồi... sắp ngất, thật thoải mái.
Dạ Côn cũng bất đắc dĩ, nhìn đệ đệ như thế, xem ra là say thật rồi.
- Rượu này thật lợi hại, choáng váng cả người.
Diệp Ly giả vờ giả vịt nói ra.
Liệt Cốt cũng lung la lung lay.
Diệp Ly cảm thấy thời cơ đã đến, nhưng vẫn mang theo men say hỏi:
- Các ngươi không thích thê tử trong nhà sao?
Dạ Côn rất buồn bực, năm người này vì sao cảm thấy hứng thú với thê tử trong nhà mình như vậy, từ khi gặp mặt đến giờ, vòng vòng đều trở lại vấn đề thê tử, có vấn đề!
Có rất nhiều vấn đề.
Đột nhiên cảm giác Liệt Cốt thúc đang chọc mình, rõ ràng là đang nhắc nhở mình chú ý.
Liệt Cốt thúc đã nhắc nhở mình như thế, vậy năm tên thiếu niên lang này quả thật không tầm thường.
- Làm sao lại thế, có ai không thích thê tử của mình đâu chứ.
Dạ Côn tùy tiện nói ra, trên mặt hồng hồng, miệng phun mùi rượu.
Nghe thấy Dạ Côn nói như thế, Diệp Ly dừng một chút.
Mà Dạ Côn phát hiện đám người bên kia có một người khác biệt, hình như là say thật.
Dứt khoát liền thăm dò sang.
- Vị thiếu gia này, ngươi thích thê tử của ngươi không?
Dạ Côn hướng phía Trưởng Tôn Nhị hỏi.
Trưởng Tôn Nhị chóng mặt nói ra:
- Ta đương nhiên thích phu quân nhà ta.
Dạ Côn cùng Liệt Cốt sững sờ, phu quân???
Tử Yên giật mình, giải thích nói:
- Các ngươi có lẽ không biết, thê tử nhà y thích hoán đổi thân phận với y, cho nên mới đau lòng như vậy.
Dạ Côn cười lớn một tiếng:
- Các ngươi thật rất thú vị.
Nói xong trong lòng liền đậu xanh một tiếng!
Chẳng lẽ này năm người này đều là!!!
Năm người, cộng thêm Lưu Nhi không phải vừa vặn năm người sao?
Thật chẳng lẽ là các nàng?!
Xong... xong...
Hiện tại chỉ có thể nghe theo lời Liệt Cốt thúc nói, xem thử xem còn có thể tự cứu một chút không.
Dạ Côn thở dài một hơi.
Diệp Ly tò mò hỏi:
- Làm sao vậy?
- Kỳ thật các ngươi không biết tình huống, chúng ta thân là nam nhân, áp lực rất lớn, giống như ta...
- Chi tiết nói rất phức tạp, con người của ta có tâm sự đều sẽ tự mình gánh, sẽ không nói với thê tử, sợ các nàng lo lắng, dù sao thân là nam nhân, phải che gió che mưa cho thê tử, các ngươi nói có phải không.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi nghe xong, tr lòng hừ một tiếng, có thật là như thế không?
- Vậy sao ngươi còn chạy tới nơi này chơi? Còn lừa gạt thê tử của mình?
Nhan Mộ Nhi lên tiếng hỏi.
Nghe thấy câu này, Dạ Côn liền cảm thấy chắc tám chín phần mười.
Các nàng thế mà chạy ra ngoài!
Đông Tứ và Đát Từ làm việc thế nào vậy, các nàng đều đi ra, tại sao lại không đến báo cho mình... làm đệ tử của mình, phải có nghĩa vụ báo tin.
Nếu không phải mình thông minh, hiện tại đã lạnh.
Dạ Côn men say tràn đầy, nhưng trên mặt lại bày ra dáng vẻ thống khổ, diễn kỹ ngũ tinh, ngay cả Liệt Cốt đều kinh thán không thôi.
Chẳng lẽ Ly Nhi thích như thế.
- Lừa gạt thê tử... mấy chữ lừa gạt này khiến ta rất khó chịu, các ngươi biết ta rất đau lòng không? Các nàng ngây thơ thiện lương như vậy, ta làm sao nhẫn tâm đi lừa các nàng được?
- Đúng, không sai, ta là muốn tới hoa lâu chơi, mọi người đều biết hoa lâu là địa phương nào, nhưng áp lực của ta quá lớn, chỉ muốn ra ngoài thư giãn một tí, nhưng tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với thê tử, Dạ Côn ta không phải nam nhân như thế.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi yên lặng nhẹ gật đầu, tính ngươi còn có chút lương tâm, biết vấn đề.
Chỉ thấy Dạ Côn tiếp tục nói:
- Kỳ thật sau khi đi vào nơi này, trong lòng liền cảm thấy có lỗi với thê tử, nghĩ đến các nàng trong nhà đau khổ chờ đợi, mà mình lại đến nơi này vui đùa, chuyện này đau lòng đến nhường nào, thê tử, trong lòng phu quân hổ thẹn a...
Liền hỏi các ngươi cảm động không, kỹ năng lật bàn của ta như thế nào?
Nhưng vào đúng lúc này, Dạ Tần bên cạnh đột nhiên cười lớn một tiếng:
- Ha ha ha...
Dạ Côn:......
Đệ đệ, ta gọi ngươi đại ca có được không, thời điểm then chốt đừng làm loạn... thê tử của ngươi có thể đang ở ngay trước mắt đấy.
- Đệ đệ, kỳ thật đệ đệ của ta cũng rất khổ.
Dạ Côn tranh thủ thời gian giải vây cho đệ đệ.
Thế nhưng Dạ Tần mơ hồ nói ra:
- Đại ca, trong lòng ta rất khổ!!!
Còn không đợi Dạ Côn ngăn cản, Tử Yên bên cạnh đã tò mò hỏi:
- Vì sao lại khổ?
- Ha ha, vì sao... đại ca, ngươi biết không? Có một lần ta nghe thấy các nàng tán gẫu.
Dạ Tần hướng phía Dạ Côn nghiêm túc nói.
Dạ Côn thấp giọng hỏi:
- Làm sao vậy?
- Các nàng thế mà nói chuyện ta cùng Ba Uyển Thanh.
Nói xong Dạ Tần liền cầm rượu lên uống một ngụm, tựa hồ rất không vui.
- Hảo đệ đệ, đừng nói nữa.
Dạ Côn biết chuyện này là vết thương trong lòng đệ đệ, vốn cho rằng đệ đệ cưới thê tử, hẳn sẽ quên đi, thế nhưng không ngờ vẫn giấu ở trong lòng, chẳng qua là không nói mà thôi.
Dạ Tần lắc đầu:
- Không, ta muốn nói, các nàng là nói chuyện ta bị đội nón xanh.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi sững sờ, thật có chuyện này?
Tử Yên nghe xong lập tức bắt đầu nhớ lại, lúc nào cùng Trưởng Tôn Nhị tán gẫu qua rồi?
Đột nhiên nghĩ tới, ngày đó Trưởng Tôn Nhị nhấc lên chuyện Ba Uyển Thanh, đúng lúc mình hiểu chuyện Ba Uyển Thanh rõ như lòng bàn tay, dù sao trước đó Dạ Tần đã nói hết với mình rồi.
Cho nên liền hàn huyên cùng Trưởng Tôn Nhị, nói ví dụ như Dạ Tần không biết dỗ nữ hài tử, đương nhiên... đây chẳng qua là trêu chọc một chút, cũng không có ác ý.
Thế nhưng lời này theo Dạ Tần nghe thấy, các nàng là đang nhạo báng, sát muối vào vết sẹo trong lòng Dạ Tần.
Vì sao hôm nay Dạ Tần lại đồng ý tới hoa lâu, trong lòng một mực cất giấu chuyện này, vô phương tiêu tan, thậm chí thời điểm kêu thê tử ngu ngốc, cũng là chân tình bộc lộ.
- Đúng, Dạ Tần ta có đôi khi không biết dỗ nữ hài tử vui vẻ, không biết nắm bắt tâm tình nữ hài tử, không biết nói lời dễ nghe, không phải Ba Uyển Thanh vì thế mới rời đi sao? Lựa chọn Phan Bình Bình biết cách ăn nói, nam nhân như vậy có phải thiên sinh được như nhân hoan nghênh không??!!!
Nói đến phần sau, âm thanh Dạ Tần này càng lúc càng lớn, đôi mắt đỏ ngầu cả lên.
Trưởng Tôn Nhị đều bị âm thanh Dạ Tần chấn tỉnh một chút.
Tử Yên thật không nghĩ tới, ngày đó cùng Trưởng Tôn Nhị nói chuyện phiếm, lại khiến Dạ Tần khó chịu như vậy, trong lòng rất áy náy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận