Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 292: Món Ăn Để Qua Đêm

Dạ Côn có chút hối hận vì đã tới, chỗ này bao lớn, căn bản không có cách nào so sánh với Học Viện Vô Hư được.
Mình bị Thánh Nhân lừa gạt tới đây, lão hồ ly giảo hoạt này...
- Tiểu Vương Gia, mặc dù chỗ này hơi nhỏ một chút, thế nhưng nó lại nằm ở phiên chợ thành nam, vị trí vô cùng tốt.
Tào công công cung kính cười nói.
- Huống hồ lớn cũng vô dụng, không phải chỉ có mấy người... quét rác cũng không dễ quét.
Tào công công lại bổ sung một câu, khiến Phi Tuyết bên cạnh cảm động, không ngờ nỗi đau thầm kín trong lòng, lại được một tên công công hiểu thấu.
Lúc này Dạ Tần đứng ở bên cạnh Dạ Côn nhỏ giọng nói ra:
- Đại ca, ta cảm thấy như thế này cũng tốt, chẳng lẽ đại ca thật muốn mở học viện thu người sao?
Đệ đệ nói như thế cũng không sai, lúc đầu quả thật định thu người, thế nhưng từ từ mới biết được, thu người cũng không dễ chơi... hơn nữa còn rất khó khăn.
Nhưng Thánh Nhân này rõ ràng là đang hố người.
Dạ Côn nhìn xung quanh một chút, hướng phía Nhan Mộ Nhi hỏi:
- Nương tử, nàng cảm thấy có chỗ nào cần cải biến không?
Nhan Mộ Nhi một thoáng liền hiểu, dịu dàng cười nói:
- Phu quân, ta cảm thấy sân bãi lớn như vậy có chút phí phạm, nếu như xây thêm một căn phòng hẳn là tiện hơn rất nhiều, dù sao tu luyện ngày qua ngày, còn có thể che mưa che nắng.
- Ý kiến Mộ Nhi hay, Ly Nhi có ý kiến gì không?
- Phu quân, ta cảm thấy nên gia cố chắc chắn hơn mới được, phải dùng vật liệu tốt hơn.
Dạ Côn yên lặng gật đầu:
- Lưu Nhi có gì cần bổ sung không?
- Ta cảm thấy bậc thang này cần tu chỉnh một chút, trang trí thêm chút điểm vàng, tỉ như kim phấn.
- Đề nghị của Lưu Nhi không tệ, Tào công công ngươi xem?
Dạ Côn cười hắc hắc nói, Thánh Nhân đã an bài như vậy, làm sao cũng phải ép ngươi ra chút máu mới được.
Tào công công xấu hổ, cung kính nói ra:
- Tiểu Vương Gia, chuyện này ta còn cần xin chỉ thị Thánh Nhân.
- Được, vậy chúng ta đi xem phủ đệ một chút. Đến lúc đó phiền Tào công công xin chỉ thị một lượt.
Không cần suy nghĩ nhiều, phủ đệ Thánh Nhân chuẩn bị khẳng định cũng rất bình thường.
- Phủ đệ kia, ở thành bắc.
Dạ Côn:......
Học viện ở thành nam, phủ đệ tại thành bắc, ngươi muốn ta mỗi ngày chạy tới chạy lui sao?
- Tiểu Vương Gia, phủ đệ của ngài gần hoàng cung, cho nên Thánh Nhân an bài như vậy, mà thành bắc không có học viện, tất cả học viện đều tập trung ở thành nam cùng thành đông.
Tào công công nói rõ lí do như thế, Dạ Côn cũng hiểu.
Ta cũng không phải người hẹp hòi, làm sao lại đi so đo với Thánh Nhân đây.
- Vậy chúng ta liền đi thành bắc đi.
Mọi người lần nữa ngồi lên Bạch Vũ Mã, đi tới thành bắc.
Ba thớt Bạch Vũ Mã từ đỉnh đầu bay qua, ngay cả người Thái Kinh đều hơi kinh ngạc một thoáng.
Thủ bút lớn như thế, vẫn rất ít gặp.
Uyển Nhiên ngẩng đầu nhìn Bạch Vũ Mã bay qua thiên không, trong ánh mắt lộ ra kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền bị lo lắng thay thế.
Trước kia huyễn tưởng tới Thái Kinh, mình sẽ như thế nào... nhưng nhất định sẽ rất vui vẻ.
Thế nhưng không nghĩ tới, mình căn bản không vui, Hồn Thí Thiên đều đã đi ba ngày, ba ngày cũng không có tin tức gì, Thiên La Viện kia cũng không vào được.
Mình chỉ có thể ở bên ngoài chờ lấy.
Đối với Thái Kinh, mình cũng không có tâm tình đi thưởng thức nó.
- Uy, còn muốn đi qua đó à?
Sau lưng Uyển Nhiên vang lên âm thanh nhàn nhạt, đây không phải chính là Mục Thiên sao... chính là cái tên lắc đầu bị Đông Tứ đánh tự bế.
Thương Minh cũng không thể để Mục Thiên một mình ở An Khang châu, cho nên liền gọi trở về, nhiệm vụ chính là canh chừng Uyển Nhiên.
Mục Thiên nguyên bản không muốn tiếp nhận nhiệm vụ này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mình nên cố gắng đừng dậy, chứ không phải tiếp tục đần độn ngu ngốc.
Ý nghĩ là tốt, nhưng căn bản không gượng dậy nổi, ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy rất tốn sức.
- Thật xin lỗi, chúng ta trở về đi.
Uyển Nhiên hơi hơi cúi đầu, áy náy nói ra.
Nhìn nữ hài tử trước mặt này, Mục Thiên đều cảm thấy... chưởng viện từ đâu tìm đến nữ hài này, cảm giác nàng cứ như là người từ bên ngoài Huyền Nguyệt đại lục đến.
Mấy ngày nay ở chung với nhau, nàng nói nhiều nhất chính là xin lỗi... ngại quá... quấy rầy...
Hơn nữa còn rất chân thành, không giống người khác chẳng qua là ngoài miệng nói một chút mà thôi.
- Lại đi một chút đi.
Mục Thiên từ tốn nói, Thương Minh đã thông báo, mỗi ngày cho nàng ra ngoài đi dạo một chút là được rồi, mặc dù cung cấp chỗ ở, nhưng kỳ thật không khác gì giam lỏng cả.
- Không cần, sắc trời cũng không còn sớm.
Uyển Nhiên mím môi.
Lúc này mới giữa trưa, lại còn nói không còn sớm.
- Hôm nay không có đi mua thức ăn ư?
Mục Thiên nhàn nhạt hỏi.
- Hôm qua còn đồ ăn thừa, hâm nóng lại là được rồi.
Uyển Nhiên rất tiết kiệm, cho tới bây giờ đều sẽ không lãng phí một chút thức ăn nào.
Mặc dù Mục Thiên bị đánh tự bế, nhưng vẫn không quen ăn đồ ăn thừa:
- Uyển Nhiên, không cần lo lắng vấn đề tiền bạc, ta có, đi đi?
- Đây không phải vấn đề tiền bạc, không ăn hết, vì sao lại không thể tiếp tục ăn?
- Bởi vì ăn không ngon, qua đêm, qua đêm thức ăn có độc.
-...... "
- Người Thái Kinh các ngươi đều lãng phí như thế sao?
Uyển Nhiên không hiểu.
- Đây không phải lãng phí, đây là một loại thái độ sinh hoạt.
Uyển Nhiên nghiêm túc nói:
- Thật xin lỗi, loại thái độ này không thích hợp với ta.
Nói xong cũng quay người đi trở về.
Mục Thiên nhìn bóng lưng quật cường của nàng, đều bị chọc cười, có đôi khi thoạt nhìn Uyển Nhiên tựa như một cái cô gái hiền lành, nhưng có đôi khi quật cường lên, bộ dáng vẫn rất hung.
Không phải chỉ không thích món ăn để qua đêm à, xem ngươi tức giận kìa, đúng là một cô nương ngốc.
Mục Thiên chầm chậm đuổi theo, lạnh nhạt hỏi:
- Làm sao vậy? Ngươi tức giận ư?
- Không có.
Uyển Nhiên thấp giọng nói ra.
- Như thế à, vậy lúc nữa ta liền đổ sạch mấy món ăn đã để qua đêm kia.
- Mục Thiên! Ngươi sao có thể như vậy? Ngươi đây là lãng phí đấy có biết không?!
Uyển Nhiên nói vô cùng nghiêm túc, phảng phất như đang giáo huấn nhi tử.
Mục Thiên rất thích nhìn bộ dáng này của Uyển Nhiên, rất thú vị.
- Chỉ đùa một chút, xem ngươi gấp kìa.
- Sau này không được đùa giỡn như vậy nữa.
- Được... ta biết rồi.
Thỉnh thoảng trêu chọc Uyển Nhiên, Mục Thiên cảm thấy vẫn rất vui vẻ.
Uyển Nhiên nhìn thấy cách đó không xa có xe ngựa ngừng lại, chính là cỗ xe ngựa vừa mới bay qua thiên không.
- Chậc chậc chậc, ba thớt Bạch Vũ Mã, tài chủ từ đâu đến.
Mục Thiên khinh thường nói ra.
- Hình như là người có tiền, xe ngựa kia thật lớn.
Uyển Nhiên nói nhỏ một tiếng.
- Ngây thơ.
Uyển Nhiên nhẹ nói ra:
- Chỗ nào ngây thơ, ngươi là ghen ghét người ta đi.
- Ta sẽ ghen ghét bọn hắn? Khôi hài.
- Oa, những tỷ tỷ kia thật đẹp.
Uyển Nhiên nhìn thấy nữ hài từ trên xe ngựa đi xuống, nhịn không được kinh ngạc tán thán.
Mà Mục Thiên từ tốn nói:
- Đáng tiếc bị một tên đầu trọc phá hỏng.
- Mục Thiên, ngươi sao có thể nói người khác như vậy, đây là không lễ phép.
Mấy ngày nay Mục Thiên bị Uyển Nhiên nói không ít, lúc đầu còn mâu thuẫn, muốn dạy dỗ một thoáng, thế nhưng hiện tại không quan tâm nữa.
Dạ Côn xuống xe ngựa nhìn về phía Uyển Nhiên bên này, cảm thấy hình như vừa có người nhắc đến hai chữ đầu trọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận