Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 973: Ba Vị Thủ Lĩnh Mời

Nếu không phải Tiểu Ngân nhắc nhở, Dạ Côn cũng quên mất chuyện này.
Phát sinh loại chuyện này, Dạ Côn không có tâm tình đi luận võ, còn không bằng ngẫm lại thay đổi cục diện như thế nào.
- Lão gia?
Tiểu Ngân thấy lão gia ngẩn người, lên tiếng kêu.
Dạ Côn thở dài:
- Lúc nào?
- Ách. . . ngày đó hình như quên hẹn thời gian.
Tiểu Ngân mím môi, nghiêng mắt nhìn, cũng có chút buồn cười.
- Nếu như không hẹn thời gian, vậy l lần sau đi.
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra.
Tiểu Ngân nói nhỏ nói ra:
- Vậy cũng tốt, dù gì hiện tại lão gia đi cũng là cửu tử nhất sinh.
Mọi người: ......
Cùng lúc đó, tin tức Ngọc Long chết trong nháy mắt truyền khắp Võ Thành Bảo, mọi người nghe thấy đều vô cùng kinh ngạc.
Lão đại nha dịch mới chết không bao lâu, phó điện chủ Thánh Điện cũng tử vong, chuyện này rốt cuộc như thế nào? ? ?
Chỉ cần là nơi có Côn ca, liền không thể không xuất hiện tình huống chết người, đây là lệ cũ.
Mà bây giờ Côn ca cần phải tìm ra hung thủ, thế nhưng thời gian ba ngày ngắn ngủi, làm sao có thể tìm được hung thủ.
Chuyện này khó như lên trời.
Ngươi nói ra ngoài tìm hung thủ, cái ý tưởng kia phi thường ngây thơ, cho nên Dạ Côn nghĩ ra một biện pháp tốt.
Đó chính là bịa đặt.
Ngọc Long muốn gài bẫy mình, như vậy mình cũng phải hố y một phen, cho dù tên này đã chết.
Có ý nghĩ này, Dạ Côn lập tức tìm mọi người thương lượng.
Mọi người nghe xong, cảm thấy rất có khả năng.
Cho nên dồn dập xuất động, chế tạo tin đồn nhảm, giả cũng có thể nói thành thật.
Mọi người tách ra hành động, đi tới quán trà cùng tửu quán, loại địa phương này thích hợp truyền bá tin nhảm nhất.
Cho nên vào ban đêm, tin tức Ngọc Long hạ độc chết lão đại nha dịch truyền ra, cho tiểu hài tử bảy tám tuổi đều biết chuyện này.
Dạ Côn nhìn mọi người trở về, cười nói:
- Vất vả rồi, Uyển Nhiên đã chuẩn bị thức ăn ngon, tất cả ngồi xuống ăn đi.
- Đại ca, bây giờ bên ngoài đều đang truyền ra, áp lực của chúng ta sẽ giảm được một chút.
Dạ Tần khẽ thở dài.
- Truyền ra là tốt, tiếp theo theo phải nhìn hành động của bọn họ.
Dạ Côn thấp giọng nói ra, tâm tình không quá tốt.
Thực Cốt từ tốn nói:
- Tốt nhất là xác định hung thủ, không phong tỏa nữa, chúng ta có thể rời đi.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, lưu lại nơi này rất nguy hiểm, cũng không biết trong bóng tối có thứ gì đang chờ.
Thanh Hoa Cổ Long cũng không có dấu hiệu thức tỉnh, thực lực không thể đạt đến trạng thái đỉnh phong.
- Nha hoắc, ăn cơm thôi. . . đói chết ta.
Chỉ thấy Tiểu Ngân từ đường nhỏ bên cạnh chạy tới, bụng lớn hất lên hất xuống.
Dạ Côn khẽ cười một tiếng:
- Ăn cơm đi.
Nhưng mà Dạ Côn vừa mới cầm lấy đũa, đại môn phủ đệ đã bị đá văng, chỉ thấy Nhục Xà xuất hiện ở cửa ra vào, mang theo lửa giận mãnh liệt.
Cho nên tranh thủ thời gian ra hiệu đệ đệ cùng Uyển Nhiên tạm thời rời đi, miễn xuất hiện phiền toái không cần thiết.
Nhục Xà nhìn thấy Mê Đồ ngồi trong phòng ăn cơm, giống như bị đổ thêm dầu vào lửa.
Hôm nay ngồi ở trong nhà chờ Mê Đồ đến. . . cho nên vẫn luôn cảnh giác.
Dù sao Mê Đồ rất có thể đánh lén từ bất kỳ chỗ nào, hắn một một tên thích khách Kiếm Đế, cho nên không thể phớt lờ.
Kết quả ngồi từ buổi sáng đến buổi chiều, một cái bóng cũng không nhìn thấy, cả người sắp sụp đổ mất.
Dù sao tập trung tinh thần từ sáng sớm đến tối, vô cùng khó chịu, một mực ở trong trạng thái lo lắng đề phòng, tưởng rằng Mê Đồ muốn chơi tâm lý chiến với mình.
Kết quả chậm chạp không xuất hiện, dứt khoát liền chạy đến xem tình huống.
Ngàn vạn lần không nghĩ tới, mình ở trong nhà nơm nớp lo sợ, thế nhưng tên kia lại đang ăn thức ăn thơm phức, đúng là không biết xấu hổ! ! !
- Mê Đồ! ! !
Nhục Xà gầm thét, phảng phất muốn hô lên oán khí trong lòng.
Dạ Côn thở dài một hơi, đứng dậy:
- Ngươi đến rồi à. . . lần trước không có hẹn thời gian, hay là hẹn lại ba ngày sau đi?
- Ba ngày em gái ngươi! Ngươi hại ta hôm nay thần kinh căng cứng, nếu như không phân ra thắng bại, như vậy ta hủy đi nhà của ngươi!
Dạ Côn thở dài, tên Nhục Xà này thật quá chấp nhất, muốn ăn một bữa cơm cũng không cho.
- Nhục Xà, ngươi đừng hung hăng càn quấy, hiện tại lão gia ta đang giúp tam đại thế lực tra án, không có rảnh đánh nhau với ngươi, cũng chỉ có ngươi nhàn rỗi.
Tiểu Ngân mở miệng liền không dừng được, khiến cho Nhục Xà càng thêm tức giận.
Nhưng gã cũng biết chuyện của Mê Đồ
Chỉ thấy Nhục Xà cười to một tiếng:
- Tra án, ngươi đắc tội bọn họ, mạng nhỏ khó bảo đảm, có lẽ căn bản không cần ta ra tay, ngươi liền chết chắc!
Nhục Xà vừa mới dứt lời, liền cảm thấy có một cánh tay đặt lên vai của mình, không nhịn được quát:
- Ai vậy?! Muốn chết ư!
Dạ Côn nhìn người tới, vẻ mặt hơi trầm xuống.
Lúc này Nhục Xà cứng đờ, bởi vì thấy Mê Đồ biến sắc, liền cảm thấy người đứng phía sau không thích hợp.
Chẳng lẽ là ...
Nhục Xà chậm rãi quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Tả Thiên Chúng đang khoát lên vai mình. . .
Chuyện này khiến tay chân Nhục Xà mềm nhũn một nửa.
- Ngươi vừa mới nói gì?
Tả Thiên Chúng nhàn nhạt hỏi.
Bịch một tiếng.
Nhục Xà thân là Kiếm Đế, trực tiếp quỳ gối ở trước mặt Tả Thiên Chúng, cái trán đều sắp chạm vào giày của Tả Thiên Chúng, dáng vẻ hèn mọn tầm thường.
- Không. . . biết. . . Tả trang chủ đến đây. . .
Nhục Xà líu lưỡi, nói chuyện đứt quãng.
Nhưng mà sau lưng Tả Thiên Chúng. . . còn có Mạnh Dương, thậm chí ngay cả Song Song đang để tang cũng xuất hiện.
Chuyện này khiến Dạ Côn hơi bất an, đang giờ cơm, bọn họ chạy tới làm gì?
Tả Thiên Chúng không để ý đến Nhục Xà, đi thẳng vào, Mạnh Dương cùng Song Song phía sau theo thứ tự đi vào.
Không có Tả Thiên Chúng lên tiếng, Nhục Xà cũng không dám đứng lên, chỉ có thể quỳ trên mặt đất cúi đầu phát run, cầu ông trời phù hộ trốn qua một kiếp.
Tên thiên sát Mê Đồ này, thế mà kém chút hại chết mình, quá hèn hạ.
Người muốn chơi Côn ca, không chết cũng tàn phế.
Dạ Côn tiến đến, chắp tay hỏi:
- Không biết các vị đến đây có chuyện gì?
- Đang dùng cơm?
Tả Thiên Chúng nhìn sang hỏi.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy.
- Vậy cùng ăn đi.
Tả Thiên Chúng từ tốn nói.
Dạ Côn không có suy nghĩ nhiều, chắp tay nói ra:
- Tả trang chủ mời, không dám không nghe theo.
- Hừ ...
Tả Thiên Chúng cười lạnh một tiếng quay người rời đi, vẫn không quên hướng phía Nhục Xà nói ra:
- Đi theo.
Nhục Xà thầm nghĩ không ổn, nhưng lại cảm thấy là một cơ hội, nếu như có thể bái vào môn hạ Tiền Trang, đây là may mắn lớn.
Đối với những người này tới, Dạ Côn biểu thị nghi hoặc, cho dù kêu mình tới ăn cơm, phái người tới là được, không cần tự mình tới, trừ phi có mục đích gì.
- Ngươi ở nhà, ta đi một chút.
Dạ Côn hướng phía Tiểu Ngân nhẹ nói ra.
- Lão gia, ngươi phải cẩn thận. . . gần đây quan tài không rẻ.
Dạ Côn: ......
Cũng may Tiểu Ngân gặp được mình, nếu như không phải mình, chỉ sợ đã bị đánh chết.
Nhìn những người khác một chút, cho một cái ánh mắt yên tâm, sau đó đi theo đoàn người rời khỏi phủ đệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận