Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 408: Ngân Sắc Cuồng Triều

Lúc này Dạ Côn đang làm gì?
Hiện tại Dạ Côn đang vui vẻ ăn trưa, mọi người còn uống rượu chúc mừng.
Đề tài chủ yếu đương nhiên là về Ngân Sắc Nam Nhân, Diệp Ly nghe tức muốn nổ phổi.
Dạ Côn được mọi người tâng bốc, cảm giác vô cùng tốt, loại chuyện này kỳ thật có thể làm thường xuyên hơn.
- Nhị Nhị, nàng có chuyện gì không vui ư?
Dạ Tần thấy Trưởng Tôn Nhị bên cạnh một mực không nói chuyện, lo lắng hỏi.
- Lần này một nửa binh lực Thái Kinh bị Ma tộc giết, áp lực biên cảnh sẽ tăng, phụ hoàng nhất định sẽ chọn chiêu mộ, đưa nam nhân lên chiến trường.
Lời nói của Trưởng Tôn Nhị giống như rải bông tuyết lên trên mặt bàn nóng ấm vậy.
Liệt Cốt ngược lại rất thích, tùy tiện nói ra:
- Không sao cả, rất không tệ.
- Như thế sẽ chết rất nhiều người.
Trưởng Tôn Nhị làm công chúa Thái Kinh, đương nhiên phải suy nghĩ cho Thái Kinh.
Diệp Tử Tử nhẫn nhịn nghẹn miệng nói ra:
- Chiến tranh nào có chuyện không chết người, việc này rất bình thường.
Lời nói này vô cùng có đạo lý.
Dạ Côn cảm thấy, đến lúc đó tiến lên đấm ra một quyền là được, hoàn mỹ...
Nhưng mà không được, chiến tranh đại quy mô sử dụng đạo lực, hình như sẽ bị sét đánh.
Dạ Côn nhớ tới cảm giác bị sét đánh khi còn bé, rất không dễ chịu.
Thế nhưng vừa rồi mình cũng không có bị sét đánh, chẳng lẽ là quy mô không đủ lớn? Hay là nói bởi vì đối phương là Ma tộc, lão thiên liền mở cửa sau?
- Nếu như Ngũ Nhạc nhận được tin tức, chắc chắn sẽ không cho Thái Kinh cơ hội thở dốc.
Trưởng Tôn Nhị thở dài thật sâu.
Diệp Ly tò mò hỏi:
- Không phải còn có Thần Kiếm sao? Thái Kinh có không ít Thần Kiếm, Ngũ Nhạc tới, có Thần Kiếm cũng sẽ dễ dàng hơn không ít.
- Tẩu tẩu, trước kia Ngũ Nhạc không có có Thần Kiếm, thế nhưng hiện tại Ngũ Nhạc có lẽ đã có, chúng ta cũng không biết được.
Xem ra trận chiến lần này có hơi khó giải quyết, không phải Côn ca nói một quyền giải quyết, liền có thế giải quyết được.
Trong lúc mọi người đang thương nghị, Đông Tứ đi tới chắp tay nói ra:
- Thiếu gia, văn kiện chiêu mộ tới.
- Lấy tới xem.
Sau khi Dạ Côn xem xong liền nhíu mày, không ngờ ngay cả Phong Điền cùng Nguyên Chẩn cũng phải đi.
Phía trên viết rất rõ ràng, nam tử tuổi tròn mười sáu trở lên, chiêu mộ nhập ngũ, đối kháng Ngũ Nhạc.
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền xem xong, ngoài choáng đầu ra thì còn có một loại cảm giác tim đập rộn lên, đi theo Côn ca lăn lộn, hiện tại đã sắp phải ra chiến trường giết Ngũ Nhạc...
Liệt Cốt đột nhiên nói ra:
- Ta đã đủ mười sáu, thật... không gạt người...
Đám người Diệp Ly trợn trắng mắt, bộ dạng hiện tại của Liệt Cốt, quả thật không giống người đủ mười sáu tuổi.
Dạ Tần trầm giọng nói ra:
- Đại ca, này cũng quá nhanh đi? Bảy ngày sau đã phải xuất phát.
- Đệ đệ, nếu Ngũ Nhạc biết được tin tức, khẳng định sẽ càng nhanh hơn, xem ra Thánh Nhân định kéo người ra tiền tuyến trước.
Dạ Côn từ tốn nói.
Dù sao hiện tại có thể triệu tập bao nhiêu hay bấy nhiêu...
- Thiếu gia, chiêu mộ binh sĩ còn phải tiến hành đăng ký.
Đông Tứ bổ sung một câu.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, đây cũng là quá trình bình thường.
Chỉ thấy hai tên lính đi vào, hướng phía Dạ Côn cùng Dạ Tần chắp tay hô:
- Tham kiến hai vị Phó Úy.
Dạ Côn cười cười:
- Khổ cực rồi, đăng ký đi, biết các ngươi bận rộn.
- Vậy thuộc hạ thất lễ.
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền muốn chạy cũng chạy không thoát, Liệt Cốt thế mà dưới sự đánh giá của binh sĩ, cho rằng chưa đủ mười sáu, chuyện này khiến Liệt Cốt choáng váng, ta trẻ chỗ nào? Nói ra sợ hù chết các ngươi.
Đông Tứ và Đát Từ bị ghi danh, Tuyệt Thiên cũng thế, ngay cả Phi Tuyết quét rác cũng không chạy thoát được.
Phi Tuyết biểu thị, CMN ta chỉ là một cái quét rác, ngươi để ta lên chiến trường quét dọn vệ sinh à?
Nhưng hết cách rồi, nam tử tròn mười sáu trở lên đều phải đi, cho dù là hoàng quyền quý tộc cũng phải đi.
Trưởng Tôn Tuấn Hiền cùng Trưởng Tôn Thản cũng phải đi, đây chính là chuyện liên quan đến tồn vong Thái Kinh, không thể có một chút qua loa nào.
Hiện tại Dạ Côn hơi lo lắng đệ đệ, bất quá nghĩ đến cha cùng mẫu thân ở Hạ Đô, cũng hơi yên tâm một chút.
Nam nhân trong nhà, ngoại trừ Liệt Cốt còn "chưa đủ" mười sáu ra, toàn bộ điều động...
Nhan Mộ Nhi trêu chọc Liệt Cốt, ngươi giống như cô nương vậy, cùng chúng ta đợi ở trong nhà.
Liệt Cốt cảm thấy tự tôn bị thương tổn nghiêm trọng, ta dù sao cũng là Long có cốt khí, sao có thể sợ... cho nên Liệt Cốt quyết định hôm nay đi hoa lâu dạo một vòng, sau khi bị bắt sẽ được sung quân... ý kiến hay...
Buổi tối hôm nay liền đi.
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền cảm thấy, mình sắp chiến tử sa trường, bị đám thổ dân Ngũ Nhạc giẫm nát đầu, ngẫm lại cái tràng diện kia toàn thân liền phát lạnh...
Tuyệt Thiên chỉ cảm thấy hai chữ...
Nhàm chán...
Nếu như nói thành bốn chữ.
Đó chính là cực kỳ nhàm chán.
Thật muốn nhường danh ngạch này cho Liệt Cốt.
Chuyện Thái Kinh bị vây rất nhanh truyền khắp nơi, Bùi Thiên trước đó một mực không thấy đâu đều vội vàng chạy đến.
Mọi người nghe được tin tức như vậy cũng hít sâu một hơi, lần này Thái Kinh không có luân hãm, hoàn toàn là nhờ vào Ngân Sắc Nam Nhân.
Nếu như không có Ngân Sắc Nam Nhân, Thái Kinh sợ rằng đã lạnh.
Tuy nhiên lúc này một cỗ ngân sắc cuồng triều lại bất ngờ đột kích, giá cả khôi giáp màu bạc trực tiếp tăng gấp mười lần, mặc dù thế nhưng vẫn cháy hàng.
Thậm chí áo giáp trong tiệm rèn đều lấy họa tiết giống như ao giáp của Ngân Sắc Nam Nhân.
Nhìn mấy món áo giáp chế tác thô ráp kia, thật là có lỗi với Ngân Sắc Nam Nhân a.
Ở trên đường phố, có thể dễ dàng nhìn thấy người mặc áo giáp màu bạc đi tới đi lui.
Nhất là cái áo choàng màu đỏ kia, đúng là...
Lúc này uy vọng của Ngân Sắc Nam Nhân đã sắp vượt qua Thánh Nhân, dù sao trong lúc Thái Kinh gặp phải mối nguy sinh tử, là Ngân Sắc Nam Nhân đứng ra.
Thánh Nhân không có như vậy.
Tin tưởng cỗ ngân sắc cuồng triều này trong thời gian ngắn sẽ không rút đi.
Chủ đề của mọi người cũng vây quanh Ngân Sắc Nam Nhân ngưu bức như thế nào, một quyền một tên chiến tướng của Ma tộc, tràng diện kia, tư thế kia, bức cách kia, trâu đến nổ tung.
- Ây, các ngươi có nhìn thấy Liệt Cốt thúc không?
Mọi người ăn sáng, Diệp Ly tò mò hỏi.
Diệp Tử Tử hững hờ nói ra:
- Có lẽ là đi chơi gái rồi.
Mọi người:......
Tuyệt Thiên thầm nghĩ trong lòng, đúng là Long không đổi được thói quen đớp cứt.
Diệp Lưu khẽ thở dài một tiếng, Liệt Cốt thúc thật là...
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền cũng đang nghĩ, Liệt Cốt thúc à, sao ngươi lại có thể đi một mình như thế, không phải nên dẫn chúng ta theo sao...
Chúng ta không muốn trước khi chết vẫn là... nghĩ tới liền rất thống khổ.
- Mấy ngày nữa chúng ta sẽ phải lên đường.
Dạ Tần nhẹ nói ra, cảm giác mình nên nắm chắc cơ hội, tranh thủ thu hoạch được chiến công, không thể kéo chân đại ca.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Đám cô nương các nàng ở nhà phải bảo vệ tốt bản thân đấy.
Có Diệp Tử Tử tại, Dạ Côn cũng rất yên tâm.
- Phu quân yên tâm đi, chúng ta không có chuyện gì, là phu quân phải cẩn thận, chiến trường không phải đùa giỡn, đánh không lại liền chạy, chuyện này không mất mặt, mạng sống quan trọng hơn hết.
Nhan Mộ Nhi câu nói này cũng là thật.
Thế nhưng Dạ gia huynh đệ chúng ta là ngoài người tham sống sợ chết kia ư, rõ ràng không phải, huyết chiến sa trường, đó mới là bản sắc nam nhi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận