Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 287: Nhạc Phụ

Mặc dù mọi người tới An Khang châu không lâu, thế nhưng cũng đã dần quen cuộc sống nơi này, hiện tại đột nhiên đổi chỗ, mọi người vẫn có chút không thích ứng.
Nhưng người mà, cuối cùng vẫn phải thích ứng với hoàn cảnh, bởi vì hoàn cảnh sẽ không tới thích ứng ngươi.
Sáng sớm, không có ánh mặt trời ấm áp, chỉ có tuyết bay đầy trời, năm nay An Khang châu bị tuyết lớn bao trùm.
Dạ Côn còn chưa tỉnh ngủ, liền bị đệ đệ kêu dậy, nói rằng Tào công công tới thúc giục.
Thật không biết Thánh Nhân gấp cái gì, đang yên đang lành lại ép ta cùng đến Thái Kinh, các ngươi đi trước là được rồi.
Thế nhưng Thánh Nhân đã lên tiếng, còn có thể nói thế nào, muốn lười cũng không lười nổi.
Lúc này Dạ Côn muốn khen ngợi thê tử, chiếc xe Bạch Vũ Mã này quả thật quá hữu dụng, cả đám cùng ngồi ở bên trong đều không chật chỗ.
Có công chúa ở đây, Dạ Côn cũng không thảo luận dụng ý của Thánh Nhân.
Phủ đệ hoàng thất.
Dạ Côn tới bên này, phát hiện một chuyện thú vị.
Xe ngựa của mình còn to hơn xe ngựa của Thánh Nhân.
Chẳng qua là ngựa Thánh Nhân dùng không phải Bạch Vũ Mã, mà là một thớt ngựa màu tím, trên đầu còn có hai cái sừng, thần thái ngạo mạn.
Loài ngựa này Dạ Côn là lần đầu tiên nhìn thấy.
- Đệ muội, đó là ngựa gì thế?
Dạ Côn tò mò hỏi.
Trưởng Tôn Nhị được Dạ Tần đỡ xuống xe, khẽ cười nói:
- Đại ca, đó là Lôi Minh Mã, là một loại ngựa vô cùng hiếm, toàn bộ Đông U cũng chỉ có một thớt như thế.
Toàn bộ Đông U chỉ có một thớt như vậy, Dạ Côn nhìn về phía Lôi Minh Mã cao lớn uy mãnh, có nên trộm đi không?
Bất quá nhìn cái móng ngựa kia một chút, quả thật nổi lôi điện, bộ lông màu tím hơi chập trùng, tựa hồ đang hô hấp, mang theo từng tia lôi điện tách tách, suất khí ngút trời.
Nếu như Bạch Vũ Mã là ngọc diện thư sinh, như vậy Lôi Minh Mã chính là Lôi Thần hạ phàm.
- Lợi hại như vậy? Còn tốt hơn Bạch Vũ Mã sao?
Nguyên Chẩn hoảng sợ nói, muốn đưa tay sờ thử bộ lông màu tím kia, thế nhưng Lôi Minh Mã liếc sang, Nguyên Chẩn lập tức đình chỉ động tác.
Trưởng Tôn Nhị nhẹ gật đầu:
- Quả thật lợi hại hơn rất nhiều, Bạch Vũ Mã nghiên về phần thưởng thức nhiều hơn, thế nhưng Lôi Minh Mã lại có thực lực bất phàm, đây chính là một con yêu thú.
Mọi người nghe xong cảm thán, yêu thú thế mà bị thuần phục đi kéo xe, Thánh Nhân thật ngưu bức.
Nhan Mộ Nhi nhìn Lôi Minh Mã, ngay từ đầu liền biết nó là một con yêu thú, nghe sư phụ nói, yêu thú cùng nhân loại bất dung, làm sao lại đến kéo xe cho nhân loại được?
Ngươi là yêu thú hóa thành hình người, đều gả cho Côn ca.
Lôi Minh Mã tựa hồ cảm nhận được khí tức của đồng loại, quay đầu nhìn về phía Nhan Mộ Nhi, ánh mắt mang theo sự nghi hoặc.
Nhan Mộ Nhi tựa hồ cảm nhận được Lôi Minh Mã bất đắc dĩ, đưa tay vỗ vỗ gương mặt Lôi Minh Mã, loại tư vị này rất khó chịu đi.
Cái cằm của Tào công công đều sắp chạm mặt đất, vừa rồi còn muốn đi ngăn cản, nhưng cũng không kịp.
Phảng phất thấy Nhan Mộ Nhi bị Lôi Minh Mã xé rách.
Nhưng không nghĩ tới, căn bản không có chuyện này xảy ra.
- Tiểu Vương Gia, Thánh Nhân mời các ngươi cùng ăn sáng.
Tào công công cung kính nói ra.
Dù gì cũng chưa ăn sáng, vậy liền đi.
- Làm phiền Tào công công dẫn đường.
Dạ Côn khẽ cười nói.
- Tiểu Vương Gia khách khí, mời theo lão nô.
Mọi người theo Tào công công đi vào tẩm cung tạm thời của Thánh Nhân, cho dù là tạm thời, nhưng cũng dựa theo tiêu chuẩn hoàng cung kiến tạo.
Hiện lộ rõ ràng hoàng thất uy nghiêm.
- Dạ Côn tới rồi à, ngồi đi.
Thánh Nhân thấy đoàn người Dạ Côn tới, khẽ cười nói.
Nguyên Chẩn và Phong Điền đứng ở phía sau nuốt một ngụm nước bọt.
Nói thế nào?
Đi theo Côn ca, lúc đầu gặp hoàng tử, sau đó gặp viện trưởng, châu trưởng, trước đó còn đang suy nghĩ, lúc nào có thể nhìn thấy Thánh Nhân.
Tiết Khánh Nguyên cùng ngày liền trực tiếp nhìn thấy Thánh Nhân, thế mà ngay cả Thánh Nhân cũng có thể gặp, Nguyên Chẩn và Phong Điền còn nói đùa, nói không chừng vài hôm nữa sẽ ăn cơm với Thánh Nhân.
Hôm nay, thật đến rồi!
Thật có thể ngồi ăn cơm với Thành Nhân.
Côn ca sao có thể ưu tú như thế, cảm giác về sau còn có thể nhìn thấy Kiếm Đế, nói không chừng còn có thể ăn một bữa cơm với Kiếm Đế.
Thậm chí còn gặp tồn tại cao cấp hơn.
Nhìn bát đũa xung quanh, rõ ràng đều đã chuẩn bị xong.
- Tạ Thánh Nhân.
Dạ Côn cùng mọi người chắp tay hô.
Bộ dáng vẫn phải làm, bằng không sẽ quá không nể mặt mũi.
Liệt Cốt đánh giá Thánh Nhân, lão đại chỗ này, hình như cũng không có gì đặc biệt.
Muốn lộng chết y, tối thiểu có 1000 loại phương pháp, mặc dù có 1000 loại phương pháp, nhưng Liệt Cốt vẫn nghe theo ý của Diệp Ly.
Thực lực phổ biến ở nơi này, đều cao một cái cấp bậc.
Xem ra lão tôn thượng trước đó nghĩ là đúng, nên diệt sạch.
- Dạ Côn, Thái Kinh bên kia đã sắp xếp ổn thỏa cho ngươi, học viện, phủ đệ các thứ.
Dạ Côn không ngờ Thánh Nhân thật đúng là chuẩn bị, kỳ thật Côn ca chẳng qua là đùa giỡn một chút.
- Tạ Thánh Nhân.
Dạ Côn chắp tay nói ra.
- Đến, ăn đi, ăn no rồi chúng ta xuất phát đến Thái Kinh.
Trưởng Tôn Ngự một điểm uy nghiêm cũng không có, dáng vẻ rất có lực tương tác, thậm chí để cho người ta cảm thấy, Thánh Nhân trước mắt là giả.
- Phụ hoàng, người cũng ăn nhiều một chút, trong khoảng thời gian này đều gầy.
Trưởng Tôn Nhị đương nhiên là ngồi ở bên cạnh Thánh Nhân, gắp thức ăn cho phụ hoàng.
Trưởng Tôn Ngự cười nói:
- Nhị Nhị, có mang thai hài tử chưa?
Thánh Nhân thế mà đề cấp đến vấn đề này, có biết hay không...
Ngược lại Dạ Tần cảm thấy có chút.
Trưởng Tôn Nhị càng như vậy, gắt giọng:
- Phụ hoàng, nào có nhanh như vậy.
- A, Dạ Tần, đây là con sai, vi phụ vẫn chờ ôm ngoại tôn đây.
Dạ Tần cảm giác da đầu run run, chẳng lẽ mình phải thảo luận vấn đề sinh con này với Thánh Nhân sao? Không cảm thấy có chút quái dị à?
- Phụ hoàng nói đúng, con sẽ cố gắng khiến Nhị Nhị mang thai.
Dạ Tần chỉ có thể kiên trì lên, rất xấu hổ a...
Dạ Côn nhìn đệ đệ, trong lòng vụng trộm cười, đụng phải nhạc phụ như thế, đau đầu không.
Nếu như đổi thành mình, căn bản sẽ không sợ, phải thảo luận với nhạc phụ thật tốt, sinh con như thế nào mới tốt nhất.
Nếu ai đỏ mặt, người đó là cháu trai.
Xem ra cần phải dạy đệ đệ một chút, làm thế nào để đỗi nhạc phụ.
Chỉ là đối với việc Thánh Nhân mời ăn cơm, Dạ Côn cũng không rõ ràng lắm, đây là khách khí sao? Hay là có mục đích?
Haiz, liên hệ cùng nhân vật như Thánh Nhân quá khó khăn, còn phải đi đoán dụng ý của y, mình cần phải đề phòng, đừng để bị lừa.
Còn có cửu hoàng tử, người của hoàng thất thích mời mọi người ăn cơm như vậy sao?
Mời ăn cơm coi như xong, còn không nói mục đích, để cho mình tới đoán, đúng là mệt mỏi.
- Dạ Côn, nếu như chiến sự nổi lên, ngươi cảm thấy chúng ta nên làm thế nào?
Đột nhiên, Thánh Nhân bất ngờ hỏi thăm.
Chuyện này khiến khóe miệng Dạ Côn giật một cái, Côn ca ta cũng không phải hạ thần, vấn đề như vậy trả lời như thế nào.
Lại nói, cho dù ta trả lời, ngươi sẽ áp dụng sao...
- Thánh Nhân, việc này không đến mức phát sinh chiến sự đi.
Dạ Côn tránh đi cái đề tài nhạy cảm kia.
- Chuyện gì cũng có thể phát sinh, thế lực xung quanh đã nhìn trộm Thái Kinh ta rất lâu, mà lần này chính là cơ hội tuyệt vời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận