Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 302: Đều Là Đồng Đạo

Dạ Côn rất buồn bực, thiếu niên lang đa tài đa nghệ như thế, các ngươi liền không hiếu kỳ sao?
Không muốn tới nói vài câu với Côn ca ta ư, chỉ cần nói mấy câu, các ngươi liền biết mị lực của ta, đến lúc đó liền vô phương chống lại mị lực của Côn ca ta.
Kỳ thật Dạ Côn có chút hiểu lầm, không phải cô nương không muốn đến, mà là cảm giác tự ti, thiếu niên lang ưu tú như vậy, không có dũng khí đi tới bắt chuyện.
Đều cảm giác mình cùng hắn không có tiếng nói chung.
Nếu để cho Dạ Côn biết nguyên nhân, khẳng định liền bó tay.
Hiện tại tốt, còn khiến người khác không tự tin, ài... ưu tú đáng chết, thật là sốt ruột.
Trong lòng Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi yêu kiều hừ, ngoại trừ chúng ta coi trọng tiểu trọc đầu ngươi, còn có ai coi trọng đây.
Không hù chết người đã tốt lắm rồi.
Còn muốn dùng cầm kỹ, phu quân, ngươi là thật quá bành trướng a, trước kia sao lại không nhìn ra đây.
Lúc này Dạ Côn đứng dậy, liếc mắt nhìn đệ đệ cùng Liệt Cốt, phát hiện bọn họ đều không tìm được, cũng hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.
Nhìn lại Nguyên Chẩn cùng Phong Điền một chút, ta kháo!
Bên cạnh lại có cô nương, hai tên này thật đúng là thâm tàng bất lộ, nhanh như vậy đã đoạt tới tay.
Dạ Côn vuốt vuốt cái trán, bị tổn thương sâu sắc.
Ba người đều thất bại, cùng nhau tiến tới.
- Ài...
Liệt Cốt tầng tầng thở dài một hơi, người ở đây không hiểu sự hài hước của mình.
Dạ Tần cũng khẽ thở dài một cái:
- Đại ca, xem ra mị lực của ta còn chưa đủ.
Dạ Côn đứng chắp tay, cảm thán nói ra:
- Chỉ có thể nói cô nương nơi này tầm mắt quá cao.
Đám người Diệp Ly ở bên cạnh nhìn thấy ba người nói chuyện phiếm, lại không biết bọn hắn đang nói cái gì.
Nhưng vẫn nhịn xuống không có xuất kích, muốn xem bọn hắn còn dự định làm gì.
Ba người tựa hồ nhất trí, không đề cập tới đổ ước, ba người đều thua, biểu thị không thừa nhận.
- Côn ca, Tần ca, Liệt Cốt thúc.
Chỉ thấy Phong Điền cùng Nguyên Chẩn dương dương đắc ý đi tới, cô nương bên cạnh vẫn có mấy phần sắc đẹp.
- Nha, không tệ.
Dạ Tần trêu ghẹo nói ra.
Nguyên Chẩn điệu thấp nói ra:
- Còn không phải Côn ca dạy sao.
Phu quân dạy?
Trong lòng Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi tính toán, phu quân thế mà bí mật dạy những thứ vô dụng này, thật khiến cho người ta tức chết.
- Nếu tìm được, vậy chúng ta đi chơi cái khác đi.
Dạ Côn lập tức nói sang chuyện khác, tuyệt đối sẽ không nói chuyện đổ ước.
Phong Điền cười hắc hắc nói:
- Côn ca à, không phải chúng ta đã đánh cược sao?
Dạ Côn vỗ ót một cái:
- Nha, làm sao lại quên mất chuyện này chứ, đệ đệ ngươi có quên không?
- Ừm, quên mất.
Dạ Tần phối hợp nói ra.
Nguyên Chẩn dùng ánh mắt chất vấn:
- Côn ca, trong lòng ta, ngươi chính là nam nhi đường đường chính chính, tại sao có thể như vậy chứ, nếu quả thật như vậy, hình tượng Côn ca ngươi trong lòng ta sẽ giảm lớn, rốt cuộc không thể thoát khói phàm phu tục tử.
- Đúng vậy đó Côn ca, nam nhân phải có can đảm chấp nhận thất bại.
Dạ Côn vẻ mặt quét ngang:
- Nói cái gì đó, chúng ta làm sao lại không nhận thua, đúng không đệ đệ.
- Đúng vậy, chúng ta không phải loại người như vậy, đúng không Liệt Cốt thúc.
Liệt Cốt vốn nói như đinh đóng cột, cảm giác mình không thể thua được, nhưng nhìn hiện tại... mặt mũi này đều sắp để dưới đất ma sát.
Liệt Cốt nhẹ gật đầu:
- Chúng ta đều là người giữ chữ tín.
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền biểu thị, vừa rồi các ngươi còn muốn không giữ lời hứa đây.
Đám người Diệp Ly thật sự rất tò mò bọn họ đang nói chuyện gì, nghĩa chính từ nhiêm như vậy, tựa như mình đang gìn giữ chính đạo vậy.
Ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
- Liệt Cốt thúc, đã như vậy, người liền dẫn đầu đi.
Dạ Côn thấp giọng nói ra, nếu như nói lời như thế, vậy thì thật không biết sẽ phát sinh chuyện gì, cũng may thê tử không có ở đây.
Nếu như truyền vào trong tai thê tử, đánh chết cũng không thừa nhận.
Liệt Cốt nuốt một ngụm nước bọt, cười nói:
- Dạ Côn, Liệt Cốt thúc già rồi, vị trí dẫn đầu này này không gánh nổi.
Chuyện này nếu như về sau bị phát hiện, rất tốt, người nào dẫn đầu, người đó liền phải cõng nồi.
Dạ Côn lập tức nhìn về phía đệ đệ, còn chưa nói chuyện, Dạ Tần liền thành khẩn nói ra:
- Đại ca, ngươi cũng biết đệ đệ ta không thích hợp dẫn đầu.
Dạ Côn nhìn đệ đệ một chút, còn có Liệt Cốt thúc, các ngươi là thật... sợ thê tử...
Dạ Côn ta lại khác, tuyệt đối sẽ không sợ thê tử, là thê tử sợ ta.
- Đã các ngươi đều không có can đảm, vậy thì do ta tới đi.
Dạ Côn trầm giọng nói ra, không phải chỉ hô lên một câu thôi sao...
Đối với loại chuyện này, Dạ Tần cùng Liệt Cốt giữ yên lặng, Côn ca ngươi ngưu bức, ngươi lên.
Chúng ta quả thật không chịu được.
- Sau khi ta hô các ngươi cũng phải hô theo.
Dạ Tần nghiêm túc nói, muốn cho ta cõng nồi, như vậy sao được, mọi người cùng cõng mới được.
Cho dù phát sinh sự tình khủng bố, ít nhất còn có người bầu bạn.
- Yên tâm.
Dạ Tần cùng Liệt Cốt biểu thị, chỉ cần ngươi dám, chúng ta cũng sẽ không sợ.
Dạ Côn ho nhẹ một tiếng, thấm giọng một cái, lập tức nhìn xung quanh, không có phát hiện bóng dáng thê tử.
Nếu như các nàng ra tới, Đông Tứ và Đát Từ hẳn sẽ tới nhắc nhở, đều đã lâu như vậy, cũng không thấy bọn họ báo tin, xem ra thê tử đều ở nhà.
Đến lúc đó không nhận là được rồi.
Đám người Diệp Ly rất tò mò, xem dáng vẻ phu quân, tựa hồ đang muốn nói gì.
Đến cùng bọn họ lén lén lút lút làm gì?
Xem dáng vẻ khó mà mở miệng kia, chẳng lẽ muốn tỏ tình với mình sao?
Những nam nhân này cũng thật là, ở bên trong hoa lâu làm chuyện đáng xấu hổ, cũng không biết nói ngay trước mặt mình, như thế mình sẽ rất cảm động.
Chỉ thấy Dạ Côn đột nhiên thay đổi khí thế, dùng âm thanh chỉ có mình mới có thể nghe được hô:
- Thê tử ngu ngốc.
Dạ Tần cùng Liệt Cốt sững sờ, thầm nghĩ thật thông minh.
Chẳng lẽ cần phải lớn tiếng hô sao?
Dạ Tần cùng Liệt Cốt cơ trí lập tức học hô:
- Thê tử ngu ngốc.
Sau khi nói xong, cảm giác rất thoải mái.
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền sững sờ, này đều được sao?
- Xem đi, chúng ta đều thực hiện lời hứa.
Dạ Côn hướng phía hai người cười nói.
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền không còn lời nào để nói, về sau không chơi với các ngươi nữa.
Nhưng vào đúng lúc này, một tên hán tử say bên cạnh cười to nói:
- Hay! Nói rất hay! Bốn chữ này thật có thể khái quát cả đời ta! Thê tử ngu ngốc!
Dạ Côn cùng Dạ Tần, còn có Liệt Cốt sững sờ, đều nói nhẹ như vậy, ngươi còn có thể nghe được.
Chỉ thấy nam nhân đột nhiên đứng dậy, tới chỗ Dạ Tần:
- Tiểu huynh đệ, vừa rồi ngươi nói câu thê tử ngu ngốc kia khiến ta rất xúc động, xem ra chúng ta đều là người đồng đạo.
Nói xong cũng nhìn Dạ Côn cùng Liệt Cốt một chút.
Này không phải đang nói cho mọi người, ba người này vừa mới mắng thê tử ngu ngốc sao?
Lúc này Trưởng Tôn Nhị cùng Tử Yên mộng bức, đầu óc đó trống rỗng, Dạ Tần thế mà... chửi mình ngu ngốc!!!
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi cũng choáng váng, căn bản không hề giống như những gì mình tưởng tượng, bọn hắn là đang mắng mình ngu ngốc!!!
- Ngươi hiểu lầm.
Dạ Tần tranh thủ thời gian giải thích, cả người đều không biết làm sao.
Nam nhân say rượu đột nhiên kéo tay Dạ Tần giơ lên, Dạ Côn cùng Liệt Cốt chậm rãi lui lại, biểu thị ta không biết y...
Bạn cần đăng nhập để bình luận