Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 1039: Ta Thật Khổ

Nghe thấy Hoa Sa La nói như vậy, Dạ Côn cũng có hơi sa sút, chậm rãi xoay người sang chỗ khác...
Trong phòng nhất thời trở nên an tĩnh hơn rất nhiều.
- Nếu ngươi đã lựa chọn hợp tác, chuyện lần trước đáp ứng ngươi, hiện tại ta sẽ nói cho ngươi biết.
Hoa Sa La bình tĩnh nói ra, lòng của nữ nhân, thật giống như kim dưới đáy biển, ở trong ý thức có thể cùng người đồng sinh công tử, ra
ngoài liền trở mặt không quen biết.
- Nói cho ta biết chuyện gì?
Dạ Côn nghi ngờ một thoáng.
- Người hãm hại ngươi ở Thiên Cung là Gia Cát Nhất Cách.
- Cái gì?!
Dạ Côn kinh hô một tiếng.
- Ngươi đừng kinh ngạc như vậy, Thiên Cung nước rất sâu, năm đó Gia Cát Nhất Cách cũng là gia chủ, y là một người rất có dã tâm, để bị vẻ bề ngoài của y mê hoặc.
Hoa Sa La hơi bổ sung một câu.
Dạ Côn nghĩ sâu xa một thoáng, nói ra:
- Vậy những chuyện phát sinh ở Thiên Cung đều là do Gia Cát Nhất Cách làm?
- Không sai biệt lắm, ngươi cẩn thận nghĩ lại xem.
Dạ Côn suy nghĩ một chút, mình muốn đi Thánh Thiên gia cũng chỉ nói cho Gia Cát Nhất Cách, những người khác căn bản không có nói.
- Nói như vậy, Gia Cát Nhất Cách độc chết người, giá họa cho ta, vì sao?
- Không biết.
- Nàng nhất định biết.
Dạ Côn liếc mắt nhìn nhìn về phía Hoa Sa La, nữ nhân này đang trả thù mình đây mà.
Hoa Sa La vẫn giữ bộ dáng lạnh nhạt:
- Không biết.
- Ngươi cũng là thê tử của ta.
- Không phải.
Ngữ khí Hoa Sa La có hơi đề cao, xem ra Dạ Côn đã chạm vào cảm xúc của Hoa Sa La.
- Người ta đều nói nhất dạ phu thê bách dạ ân, chúng ta đã làm phu thê hơn trăm năm, cũng không biết ân ái bao nhiêu cho đủ, sao nàng lại lạnh lùng như vậy.
Sắc mặt Hoa Sa La hơi thay đổi, thế nhưng rất ranh đã khôi phục lại.
- Dạ Côn, ta chỉ là vì cứu ngươi.
- Cứu ta, nàng sờ lấy lương tâm của mình, thật là vì cứu ta sao?!
Dạ Côn trầm giọng chất vấn, trực tiếp nắm lấy cổ tay Hoa Sa La.
- Ta có thể khẳng định nói cho ngươi biết, đúng thế.
- Khẳng định cái rắm, lão tử còn không hiểu rõ nàng sao, nàng cảm thấy ta không phải chỉ có mình nàng, cho nên nàng ghen.
Hoa Sa La đứng dậy dự định rời đi:
- Tùy ngươi nói thế nào, đừng nhắc lại những chuyện ở trong thế giới ý thức nữa.
- Nếu như hôm nay nàng bước ra cánh cửa này, chúng ta sẽ không còn một chút quan hệ nào nữa!
Dạ Côn lạnh giọng nói ra, rõ ràng có chút không lý trí, loại thời điểm này không biết xấu hổ mới là chính xác nhất, nói thí dụ như trực tiếp dồn vào vách tường chụt chụt một phen.
Nhưng làm như thế, sẽ chỉ chọc giận nữ hoàng Hoa Sa La.
Cho nên, Hoa Sa La không quay đầu nhìn một cái, trực tiếp bước ra ngoài phòng.
- Đượcnàng hay lắm!
Nhìn Hoa Sa La không chút do dự đi, Côn ca giận a, cảm giác giống như mình bị đùa giỡn tình cảm, cặn bã nữ.
Sau khi Côn ca mắng xong vẫn vô cùng khó chịu, còn trầm giọng quát:
- Nếu như lão tử Còn nói chuyện với nàng, lão tử sẽ viết ngược tên mình lại!
Côn ca tức đến nổ phổi nhìn trái nhìn phải, cầm lấy một bầu rượu bên cạnh ngửa đầu uống, đời trước bị cặn bã nữ đùa bỡn, đời này cũng bị đùa bỡn, phi!
Một bên uống, Côn ca càng nghĩ càng giận, trực tiếp chạy ra ngoài, nhưng bây giờ nào có bóng hình của Hoa Sa La.
- Phu quân, người thế nào?
Lúc này, ba thê tử của Côn ca từ bên cạnh đi tới, nhìn thấy Dạ Côn tức giận, tò mò hỏi.
- Không có gì.
Dạ Côn trầm giọng nói ra, lại trở về phòng.
Ba cô gái liếc nhau, cái tên này làm sao vô duyên vô cớ phát cáu rồi?
Chẳng lẽ là bởi vì buổi sáng không cùng hắn?
Làm ba cô nàng bước vào trong phòng, lập tức ngửi được một cỗ mùi vị khác thường.
Đây là mùi thơm của nữ nhân.
Diệp Lưu nhíu mày, mùi thơm này làm sao quen thuộc như vậy?
Diệp Ly cũng cảm thấy như vậy, hai nữ liếc nhau một cái, lập tức liền nghĩ đến ai.
Đây không phải mùi hương trên người Hoa Sa La sao? Dù sao đã cùng ở chung một khoảng thời gian.
- Phu quân, vừa rồi có phải có người đến hay không?
Diệp Ly ngồi xuống khẽ cười nói.
Nhìn ba thê tử, Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng, cũng không có ý định che giấu.
- Kỳ thật ta cùng Hoa Sa La có một đoạn bí sử.
Dạ Côn vừa mới dứt lời, lập tức cảm nhận được ba Cỗ hàn quang phóng tới, cả người đánh run một cái.
- Nói nhầm, để ta đính chính lại, kỳ thật ta cùng Hoa Sa La ở trong ý thức. ..
Nhan Mộ Nhi khó có thể tin nói ra:
- Cái gì! Hai người các ngươi thế mà vào thế giới ý thức giao hợp! ! !
- Không không, trước đó không phải ta đã chết sao? Hoa Sa La vì cứu ta nên mới đi vào thế giới ý thức của ta.
Diệp Ly trầm giọng hỏi:
- Đây là cớ để ngươi nạp thiếp sao...
Dạ Côn bó tay rồi, cảm thấy mình quá qua loa, không nên nói với các nàng chuyện này.
- Các nàng hãy nghe ta giải thích.
Tiếp đó, Dạ Côn kể lại mọi chuyện.
Hơi thở hắt ra, Dạ Côn bất đắc dĩ nói:
- Đầu đuôi câu chuyện chính là như thế.
Ba thê tử nghe xong sửng sốt một chút, nhưng mà không biết vì sao, cũng hy vọng Dạ Côn có thể tiếp nhận nữ hoàng, dù sao người ta cũng có ân cứu mạng.
Chẳng qua là...
Diệp Lưu thì thào nói ra:
- Ta thế mà không có xuất hiện.
- Ta cũng vậy. ..
Diệp Ly thất vọng cực độ.
Nhan Mộ Nhi càng kinh hô:
- Ta chỉ có thể đóng vai phụ.
Dạ Côn biểu lộ là như vậy (? ? ? ?)
Đầu óc của các nàng đến cùng đang suy nghĩ gì thế, đây là trọng điểm sao...
- Quá thương tâm, nguyên lai ta ở trong lòng người, ngay cả cơ hội xuất hiện cũng không có.
Diệp Ly che ngực, bộ dáng khó chịu.
Diệp Lưu càng thương cảm nói ra:
- Chúng ta sinh con cho ngươi, ở nhà vất vả dưỡng dục hài tử, thế mà cơ hội xuất tràng cũng không cho.
- Ta thật khổ, tình nguyện không xuất hiện, cũng không muốn biến thành vai phụ.
Nhan Mộ Nhi bụm mặt, biểu lộ không muốn sống.
Dạ Côn một mặt mộng bức, sớm biết đã không kể, hoặc là đổi nội dung cốt truyện, cho các nàng xuất tràng một chút cũng tốt.
- Các nàng đều sai rồi.
Dạ Côn thành khẩn nói ra, hiện tại có thể bổ cứu bao nhiêu hay bấy nhiêu vậy.
- Chúng ta không sai, tên đàn ông phụ lòng nhà ngươi, ở trong thế giới ý thức làm phu thê trăm năm với Hoa Sa La, chúng ta mới chỉ được ba năm...
Dạ Côn: ......
- Các nàng không xuất hiện, đó là bởi vì tiềm thức của ta cảm thấy, không thể có được nữ hài ưu tú như các nàng.
Dạ Côn dùng ánh mắt thâm tình nhìn thê tử, hận không thể vung đầu lâu vẩy nhiệt huyết.
Thốt ra lời này, ba thê tử lập tức sững sờ, biểu lộ đều có chỗ hòa hoãn.
Quả nhiên, lúc cần thiết, khen thê tử một hồi sẽ không thiệt thòi.
- Lúc các nàng xuất hiện, ta cảm thấy đó là tồn tại cao không thể chạm, có thể được các nàng ưu ái, là ta quá may mắn, may mắn đến mức có chút không thể tin được, đây chính là nguyên nhân vì sao các nàng không xuất hiện.
Diệp Lưu ồ thật dài một tiếng:
- Nguyên lai phu quân người tự ti.
Dạ Côn: ? ? ? ? ? ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận