Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 336: Lại Khen Côn Ca

Tiến vào hoàng cung, hai người liền xuống xe ngựa đi bộ đi vào.
Dù sao trong hoàng cung không thể ngồi xe ngựa, còn ngồi xe ngựa, đó chính là bất kính đối với quân chủ.
- Mời Dạ ngự sử đi theo ta, quân chủ đang ở trong hậu hoa viên ngắm hoa.
Không ngờ tên quân chủ này lại bình tĩnh như thế, còn có tâm tình đi ngắm hoa.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, đi theo Bạch Hiểu, mà Tuyệt Thiên lại đi ở bên cạnh Dạ Côn, dựa vào thực lực của Dạ Côn, hẳn sẽ không sẽ phát hiện ra mình.
Tuy mặc dù Dạ Côn không chắc chắn, nhưng lại cảm giác bên cạnh mình có thứ gì đó, chẳng lẽ trong hoàng cung náo quỷ sao?
- Dạ ngự sử, làm sao vậy?
Trông thấy vẻ mặt Dạ Côn có điểm quái dị, y tò mò hỏi.
Dạ Côn đưa tay gãi gãi cái ót, sau đó đột nhiên hướng phía bên tay trái vỗ xuống, nhìn thử xem có người hay không...
Tuyệt Thiên không ngờ Dạ Côn thế mà lại đột nhiên động thủ, tròng mắt kém chút nhảy ra ngoài, thế mà tới một chiêu quay đầu móc!
Dạ Côn!
Mối thù của chúng ta càng lúc càng lớn!
Lão tử phải hạ độc ngươi!
Trước kia A Ly cho mình một loại dược... gọi Liệt Khai Hoàn, thả trong nước liền sẽ tan ra, chỉ cần uống canh Khai Liệt này vào, cả người đều sẽ vỡ ra, dược vật của A Ly vẫn rất đáng tin, thậm chí còn thí nghiệm qua, tất cả mọi người đều biết, đoán chừng lão tôn thượng uống vào cũng sẽ vỡ ra.
Chớ nói chi là Dạ Côn!
Lần này không cho ngươi nứt ra, ta liền không gọi Tuyệt Thiên!
Thù này, chúng ta kết lớn, cho dù hiện tại không giết ngươi, cũng phải khiến ngươi hưởng thu mùi vị liệt khai.
Rất nhanh, Bạch Hiểu liền dẫn Dạ Côn vào trong hậu hoa viên.
Xa xa đã nhìn thấy một người nam nhân đang... đánh đàn???
Không ngờ Ngũ Nhạc quân chủ lại là người như thế, trong lòng Dạ Côn, Ngũ Nhạc quân chủ hẳn rất hung tàn mới phải, thế nhưng hiện tại xem ra không phải như vậy.
Nam nhân hình thể đều đều, không phải loại người rất đẹp trai kia, nhưng vẫn có thể nén lòng mà nhìn.
Thời điểm đánh đàn rất có khí thế, xem ra cũng là dân lão luyện.
Đinh!
Một âm thanh thanh thúy vang lên, đây là tiếng dây đàn đứt gãy. Chuyện này sao có thể, không nên xuất hiện chuyện như vậy mới phải.
Quốc sư đều sửng sốt một chút.
Dạ Côn cảm giác đây là cố ý, quân chủ là muốn nói cho mình mình biết, hòa đàm là chuyện không thể, cho nên dùng phương pháp đứt dây đàn để thông tri.
Mà lúc này quân chủ cũng ngẩng đầu, đúng vậy, nam nhân này trẻ trung hơn Thánh Nhân rất nhiều, làn da hơi trắng, Dạ Côn cũng cảm thấy tên quân chủ này giống nữ giả nam trang, nếu như đổi sang y phục nữ hoàng cũng sẽ không có một chút khập khiễng nào.
- Quân chủ, thần có việc bẩm báo.
Quốc sư cung kính hô.
Quân chủ liếc mắt nhìn quốc sư, nhàn nhạt hỏi:
- Chuyện gì?
- Quân chủ, vị này là ngự sử từ Thái Kinh tới, Dạ Côn.
Bạch Hiểu cung kính giới thiệu.
Quân chủ nhìn thẳng vào Dạ Côn, chậm rãi đứng dậy, thị nữ bên cạnh nhanh chóng thu lấy chiếc đàn.
- Ngươi chính là Dạ Côn?
Quân chủ nhàn nhạt hỏi.
Dạ Côn không kiêu ngạo không tự ti, ngẩng đầu ưỡn ngực nói ra:
- Quân chủ, ta chính là Dạ Côn.
- Tuổi còn trẻ mà đã có thành tựu cao như vậy, thật khiến cho bổn quân chủ hâm mộ, nếu như Ngũ Nhạc ta cũng xuất hiện một vị nhân tài như thế thì tốt biết bao.
Quân chủ vô cùng cảm thán, vì sao Thái Kinh lại xuất hiện người như Dạ Côn, mà chính mình lại không tìm thấy người ưu tú như thế.
Dạ Côn lúc này vô cùng buồn bực, vì sao những người này... vừa gặp mặt liền muốn khen mình.
Mỗi lần đều là như vậy, lúc đầu còn cảm thấy không tệ, thế nhưng nghe lâu liền không còn cảm giác.
- Quân chủ, thần sẽ không quấy rầy, xin được lui xuống trước.
Bạch Hiểu cung kính nói ra.
- Đi đi, Dạ ngự sử cứ thoải mái, không cần câu thúc như vậy, cứ xem như đang ở trong nhà.
Quân chủ khẽ cười nói.
Nhìn nụ cười kia của quân chủ, Dạ Côn cảm thấy đây là giả tượng.
Thế nhưng Dạ Côn cũng không có khách khí, trực tiếp ngồi ở đối diện quân chủ.
Hai người đều đang nghiêm túc dò xét đối phương, rất cẩn thận.
Quân chủ đã sớm nghe nói tới uy danh của Dạ Côn, rất muốn gặp nam hài truyền kỳ lại ưu tú này.
Hôm nay gặp mặt quả nhiên ghê gớm, thế mà nhẫn tâm tự cạo sạch đầu, chuyện này cần dũng khí lớn cỡ nào chứ.
Người tàn nhẫn với bản thân như vậy, mới có thể ưu tú như thế, tên Dạ Côn này quả thật không thể khinh thường.
Dạ Côn cảm thấy, người quân chủ trước mặt không dễ đối phó, tựa hồ giống như Thánh Nhân vậy.
Có lẽ đây là một loại bệnh chung.
- Dạ ngự sử, cảm thấy nơi này như thế nào?
Quân chủ chủ động hỏi thăm.
Dạ Côn chắp tay nói ra:
- Quân chủ, Thịnh Kinh quả thật khiến cho ta được mở rộng tầm mắt.
Tuy trong miệng nói như vậy, thế nhưng trong lòng lại đang nghĩ, ngoại trừ Thịnh Kinh, còn có chỗ nào?
- Có thể được Dạ ngự sử tán dương, bổn quân chủ cảm thấy rất cao hứng.
Sau khi Quân chủ nói xong liền giơ tay lên, thị nữ xung quanh dồn dập rời đi.
Mà quân chủ tự mình châm trà cho Dạ Côn:
- Lần này Dạ ngự sử tới, hẳn là có chuyện rất vội?
Dạ Côn hai tay dâng chén trà, quân chủ cũng rất khách khí.
- Đúng là có việc gấp.
Dạ Côn nhẹ gật đầu.
- Trước uống trà, một đường chạy đến khổ cực.
Nói xong liền tự mình nhấp một miếng.
Dạ Côn thấy quân chủ uống hết, chính mình cũng cầm lấy chén trà nhấp một hớp nhỏ.
- Trà này như thế nào, nó đến từ Thái Kinh các ngươi đấy.
- Khó trách uống vào lại cảm thấy quen thuộc, nguyên lai là trà Thái Kinh, mang đến một loại cảm giác như đang ở cố hương.
Dạ Côn ám hiệu quân chủ một chút, những người kia đến cùng thế nào rồi, là sống hay là chết?
Quân chủ làm sao có thể không hiểu, bất quá không có trực tiếp trả lời, mà là tò mò hỏi:
- Nếu như Dạ Côn ngươi ngồi ở chỗ của ta, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?
Dạ Côn biểu thị ta không có hứng thú đối với vị trí của ngươi.
- Quân chủ nói đùa, ta làm sao có thể ngồi ở chỗ của ngươi được.
Dạ Côn thầm nghĩ quân chủ xảo quyệt, thế mà loạn chụp mũ cho mình.
- Không sao cả, bổn quân chủ chẳng qua là làm nói ví dụ mà thôi, Dạ ngự sử đừng để ở trong lòng, tùy tiện nói là được.
- Nếu quân chủ muốn ta nói, ta đây liền nói.
Quân chủ yên lặng nhẹ gật đầu, Dạ Côn trầm giọng nói ra:
- Nếu loại chuyện này xuất hiện ở trên người ta, ta nhất định sẽ tra ra chân tướng, đây mới là chuyện trọng yếu nhất.
- Dạ ngự sử, cái gì gọi là tra ra chân tướng, chỉ cần ngươi xác định, vậy thì đó không phải là chân tướng sao? Còn cần phải kéo dài thời gian?
Quân chủ từ tốn nói.
- Quân chủ, sứ thần đến Thái Kinh tham gia tiết Khánh Nguyên, chúng ta có trách nhiệm bảo đảm hộ an toàn của bọn họ, tuy chúng ta có trách nhiệm, nhưng cũng phải để cho chúng ta tra ra hung thủ mới phải.
Quân chủ cười khẽ một tiếng:
- Chỉ sợ Thánh Nhân các ngươi cũng không muốn tìm ra hung phạm, có lẽ Dạ ngự sử chính là bị Thánh Nhân phái tới nơi này đi.
Nghe thấy câu này, Dạ Côn đều trầm mặc, bởi vì câu nói này rất có đạo lý.
Thánh Nhân là sợ mình tra ra được, tra đến trên đầu y.
- Xem ra thật là như thế, Dạ ngự sử... Thánh Nhân các ngươi thật đúng là dốc hết vốn liếng, để ngươi tới Ngũ Nhạc, nếu như đổi thành bổn quân chủ, chắc chắn sẽ không để một nhân tài ưu tú thất vọng đau khổ.
Nghe đến đó, Dạ Côn đã gần như có thể đoán ra ý tứ của quân chủ, nguyên lai là muốn mình đầu nhập vào Ngũ Nhạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận