Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 1046: Tình Báo Có Lợi

- Đúng vậy, hiện tại chúng ta ở trong lục đại gia không có nội ứng, đây là cơ hội của ngươi, không phải người vẫn luôn muốn đại biểu Chu gia sao?
Chu Hoài Nhân phốc phốc cười một tiếng:
- Ta muốn, nhưng ngươi cũng biết, đại ca ta bị miễn đi, ta cũng là người của Chu gia, làm sao có thể được Thần tộc nhìn trúng.
- Ngươi không cần lo lắng, chỉ cần người đi làm là được.
Khóe mắt Chu Hoài Nhân giật một cái, cũng không có điểm phá:
- Được, vậy ta đi thử một chút.
- Ta rất hiếu kỳ, không biết Diêm Dương Văn muốn giả ngốc tới khi nào.
Lão đầu lộ ra nụ cười lạnh, nâng chén trà trong tay lên.
- Diêm Dương Văn nhất định phải giả, nếu y không giả ngốc, Thần tộc sẽ không tha cho y.
- Ồ? Nói thế nào?
Lão đầu tò mò hỏi.
Chu Hoài Nhân khép cây quạt lại, khẽ cười nói:
- Có đôi khi thực lực quá mạnh, cũng sẽ khiến người ghen tỵ.
- Diêm Dương Văn Có mạnh như vậy sao?
- Mặc dù thực lực cụ thể ta không có tra ra được, thế nhưng thực lực của y... hẳn là mạnh hơn tên thần sử trước kia.
- Lấy tính cách của Thần tộc, người như thế hẳn đã sớm thành gia chủ, hoặc là được chiêu mộ đi qua.
Lão đầu vuốt ve râu bạc trắng tò mò hỏi.
- Thần tộc có thể chiêu mộ bất kỳ người nào, duy chỉ có Diêm Dương Văn, người của Diêm gia, là sẽ không.
- Nói thế nào?
- Bởi vì... bản thân Diêm gia là bị Thần tộc trục xuất xuống.
- Hả!
Lão đầu nghe xong rất là khiếp sợ, hoàn toàn không ngờ còn có chuyện như vậy.
Sau một hồi lâu, lão đầu mới bình ổn lại:
- Chuyện như vậy trước kia sao không nói sớm?
- Nói sớm nói muộn có gì khác nhau sao? Nét mặt của ngươi cũng sẽ giống như bây giờ.
Chu Hoài Nhân trêu đùa, tựa hồ khiến lão đầu có chut không vui.
- Chu lão gia, tốt xấu gì ta cũng lớn tuổi hơn ngươi.
- Không không không, ta hữu dụng hơn ngươi một chút.
Lão đầu nhíu mày lại, bất quá dần dần lại giãn ra:
- Mệt rồi, trong khoảng thời gian này chúng ta đừng gặp mặt.
- Không thành vấn đề, ta đi trước.
Nói xong Chu Hoài Nhân liền tan biến tại chỗ.
Đợi sau khi Chu Hoài Nhân tan biến, lão đầu hừ lạnh một tiếng, thật muốn tìm cơ hội cho Chu Hoài Nhân một bài học, thật quá cuồng.
Sáng sớm, Dạ Côn nằm ở trên giường mấp máy môi, xem sắc mặt liền biết ngủ rất ngon.
Đột nhiên, Dạ Côn cảm giác một bên giường có người, mở to mắt nhìn thoáng qua, lập tức kinh ngạc, thậm chí còn dụi dụi con mắt.
- Nương tử, sao nàng lại ở chỗ này?
Dạ Côn thấp giọng hộ.
- Dạ công tử, chú ý ngôn từ.
Người tới cũng không phải đảm Diệp Ly, mà là Hoa Sa La trước đó tan biến.
- Ta nhất định là đang nằm mơ.
Dạ Côn lẩm bẩm một tiếng, Hoa Sa La sao có thể đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh mình được.
Nếu là mộng, vậy có phải có thể thoải mái một thoáng hay không?
Côn ca thuận tay ôm vòng eo của Hoa Sa La, dùng lực một chút liền kéo lên giường.
- Dạ Côn!
Hoa Sa La khẽ kêu một tiếng, muốn giãy dụa, nhưng hoàn toàn không tránh thoát được, Dạ Côn trước kia, Hoa Sa La có thể ngược đãi một thoáng, thế nhưng Dạ Côn hiện tại, Hoa Sa La cũng chỉ có thể nhìn hắn táy máy tay chân.
- Nương tử, ngươi rất không thành thật, mấy ngày trước một bộ cả đời không qua lại, nhanh như vậy đã tới tìm ta.
Dạ Côn nhéo nhéo gương mặt Hoa Sa La, non nớt, rất có CO dãn.
Hoa tỷ lục nào bị đùa giỡn như thế, cho dù ở bên trong ý thức, Dạ Côn đều không dám dạng bóp mặt nàng như thế, đều là Hoa tỷ khi dễ
Côn ca.
Cho nên Hoa Sa La trực tiếp tay giơ lên, bất quá rất nhanh liền bị Dạ Côn chế trụ lại.
- Nương tử, ở trong ý thức bị người ngược trăm năm, còn không vừa lòng ư... kiếp sau liền để ta tới dễ khi dễ nàng.
- Dạ Côn! Ngươi vô sỉ! ! !
Hoa Sa La hờn dỗi quát, gương mặt tức giận.
Chỉ thấy động tác Côn ca đột nhiên ôn nhu, nhẹ nhàng vén tóc hoa của Hoa Sa La, khuôn mặt tinh mỹ kia Côn ca nhìn trăm năm rồi mà vẫn không chán, nhất là trong ấn ký ở giữa mi tâm, càng có một cỗ khí chất đặc biệt.
Nhìn Dạ Côn ôn nhu, Hoa Sa La tựa hồ nhìn thấy được Dạ Côn kia, suy nghĩ có chut bay bỏng, cũng không có vùng vẫy.
- Trong mắt nàng có ghèn kìa.
Hoa Sa La: ......
Thời khắc ôn nhu cỡ nào, Côn ca một câu liền đánh vỡ, không hổ là Côn ca bản hiện thực.
- Thả ta ra!
- Nàng gọi đi. .. gọi hết mọi người ở Thiên Cung tới, nhìn xem ai thiệt thòi hơn.
Dạ Côn một mặt không quan trọng.
Hoa Sa La đều hối hận vì đã đi cứu Dạ Côn, làm sao cũng không ngờ, sau khi cứu Dạ Côn về, thực lực không biết tăng thêm gấp bao nhiêu lần, mắng không được, đánh cũng đánh không lại.
- Thành thật một chút, để phu quân ôm một chút, liền thả năng ra.
Dạ Côn VỖ VỖ đầu Hoa Sa La, đúng là quá khoa trương.
Hoa Sa La cắn vào cánh tay Dạ Côn.
- Ta thảo, nàng là Hổ Điêu sao...
Dạ Côn kinh hô một tiếng, nữ nhân này thế mà cắn thật.
Hoa Sa La mượn cơ hội né ra, mắt lạnh nhìn Dạ Côn:
- Ngươi còn dám càn rỡ, Điện Hoàng sẽ đoạn tuyệt với người!
- Dạ Côn sầm mặt lại, chậm rãi đứng dậy, gắt gao nhìn chằm chằm Hoa Sa La.
Mà Hoa Sa La cảm giác một CỖ áp lực cường đại kéo tới, nhịn không được lui về phía sau một bước.
Dạ Côn từng bước một tới gần, áp lực Hoa Sa La càng lúc càng lớn.
Đứng ở trước mặt Hoa Sa La, Dạ Côn nhìn xuống nữ nhân trước mặt, lạnh giọng chất vấn:
- Nàng muốn đoạn tuyệt với ta?
- Ta...
- Hoa Sa La! Nàng cáu kỉnh ta nhận, nhưng ta rất không thích nàng như vậy!
Hoa Sa La cắn thật chặt răng ngà, hung hăng đẩy Da Côn ra, trực tiếp tan biến ngay tại chỗ.
Nhìn Hoa Sa La đi mất, Dạ Côn thở hắt ra. .. Có phải vừa rồi quá hung hay không, hù người ta chạy mất.
Bỗng nhiên, Dạ Côn nhìn thấy dưới đất có thứ gì đó, ngồi xổm người xuống xem xét, đây giống như một giọt nước mắt.
Được rồi, Côn ca mắng thê tử trăm năm phát khóc.
Xem ra trong khoảng thời gian này Hoa Sa La sẽ không sẽ đến tìm mình, nữ nhân đúng là sinh vật bí ẩn mà.
Trên mặt bàn có đặt một phong thư, Dạ Côn hơi sững sờ.
Nữ nhân này, chậc chậc chậc. ..
Không muốn nói chuyện với mình, cho nên chuẩn bị thư, kết quả nhìn mình rồi thì không nỡ rời đi, đứng ở cạnh giường nhìn...
Nếu không phải bị mình phát hiện, đoán chừng đã chạy.
Mở thư ra, nhìn chữ của thế tử, Dạ Côn nhếch miệng lên, thú vị a...
Một ngọn lửa tím thiêu đốt lá thứ, ngay cả tro bụi cũng không lưu lại.
Nữ hoàng, đừng để lão tử gặp lại, nếu như gặp lại, lão tử trực tiếp chói trặt ngươi, đánh vào vô số đạo phong ấn, xem ngươi chạy nơi
nào.
Luôn miệng nói không có tình cảm với mình, kết quả chạy tới đưa tình báo, nữ nhân khẩu thị tâm phi.
- Dạ công tử, đã dậy chưa?
Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng hộ của Mộc Lưu.
- Rði.
- Lăng gia chủ đang chờ người ở ngoài.
Mộc Lưu dịu dàng hô.
- Được rồi. .. chờ một chút.
Dạ Côn sửa sang lại y phục, bước ra phòng:
- Có chuyện gì?
- Ta cũng không biết.
Mộc Lưu lắc đầu, đoan chính đứng sau lưng Dạ Côn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận