Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 827: Chuẩn Bị Tới Thiên Cung

Mà ở ngày thứ hai, gia chủ Tố gia Tố Đan Tâm tìm đến Diệp Hoa.
- Chuyện gì?
Diệp Hoa ngồi ở trong vườn hoa nghỉ ngơi nhàn nhạt hỏi.
Tố Đan Tâm giơ quải trượng đầu rồng, mặc dù trên mặt treo nụ cười, thế nhưng trong lòng lại rất bất đắc dĩ, sáng sớm hôm nay, mình bị triệu vào hoàng cung, Hoàng Hồng nói Diệp Hoa ở trong nhà mình đoạt Thần Kiếm của y.
Đối mặt với chỉ trích của đối phương, Tố Đan Tâm cũng không phải ăn chay, có lẽ ở trước mặt Diệp Hoa không có vẻ mặt gì, thế nhưng ở trước mặt người ngoài, Tố Đan Tâm vẫn duy trì khí thế.
Cho nên Tố Đan Tâm liền hỏi lại một tiếng, có chứng cớ gì.
Hoàng Hồng nào có chứng cứ gì, chẳng qua là một cái suy đoán, dù sao đối phương chỉ nói mình họ Diệp mà thôi.
Hoàng Đế cũng không ngốc, biết Tố gia là gia tộc như thế nào, dĩ nhiên không sẽ chọc vào, chỉ nói là nghiêm tra. . . nhưng đoán chừng cũng sẽ không giải quyết được gì, sáo lộ thường dùng.
Trong lòng Hoàng Hồng không phục, Hoàng Đế thực sự quá thiên vị.
Sau khi Tố Đan Tâm trở về không muốn đi hỏi Diệp Hoa, dù sao loại chuyện này, cho dù là Diệp Hoa làm, cũng không có cách nào.
Người ta Thánh Điện còn không sợ, lại sợ một tên phú gia, hoặc là một cái Thiên Lý Thành hay sao?
Nhưng Tố Đan Tâm vẫn muốn hỏi ý kiến hỏi một chút, trong lòng cũng yên tâm hơn.
- Tôn thượng, đêm hôm qua Hoàng gia bị mất một cái kiếm cách Thần Kiếm.
Nghe đến đó, Diệp Hoa hơi nhíu lại, nhàn nhạt hỏi:
- Ngươi cảm thấy là bản tôn trộm?
- Không không không, ta chỉ muốn hỏi một chút, tôn thượng có manh mối gì hay không.
Tố Đan Tâm rất khéo léo lẩn tránh vấn đề, gia chủ cũng không phải làm chơi.
Trong lòng Diệp Hoa cũng có điểm nghi hoặc, đêm qua. . . hẳn không có ai biết mới phải, gia chủ Tố gia làm sao trực tiếp tìm tới mình.
- Nói rõ ràng.
Tố Đan Tâm nói lại mọi chuyện đã xảy ra một lần, Diệp Hoa nghe xong trong lòng miệng phun hương thơm.
Cha của Dạ Côn. . . là biết hố người, y họ Dạ, bản tôn họ Diệp! Thế này đều có thể nghe nhầm được! Đồ đần độn!
- Chính là bản tôn cướp.
Diệp Hoa không có giảo biện, căn bản không cần nói dối, có bản lĩnh liền phóng ngựa tới.
Tố Đan Tâm nghe xong sững sờ, lập tức cười nói:
- Tôn thượng yên tâm, chuyện này ta sẽ xử lý tốt.
- Hoàng gia có thái độ gì? Thái độ không tốt, trực tiếp diệt là được.
Diệp Hoa từ tốn nói, Hoàng gia thế mà còn muốn truy cứu, xem ra các ngươi không biết chữ chết viết như thế nào.
- Hoàng gia xưa nay luôn có địch ý với Tố gia, thế nhưng Hoàng gia bọn họ nắm trong tay mạch máu kinh tế của Thiên Lý Thành. . .
- Cho nên?
Diệp Hoa trầm giọng hỏi.
- Tôn thượng yên tâm, nếu như bọn họ một mực theo đuổi không bỏ, giết.
- Rất tốt, đi xuống đi.
Tố Đan Tâm chắp tay, thân người cong lại lui ra, trong lòng cực kỳ bất đắc dĩ.
Cổ lão thế gia Tố gia thế mà biến thành tay chân cho người khác, nàng luôn cảm thấy, Tố gia sau này nhất định sẽ biến thành công địch của mọi người.
Hy vọng Hoàng gia đừng quá được voi đòi tiên, bằng không thì mệnh đều không còn.
Sau khi Tố Đan Tâm rời đi không bao lâu, Dạ Minh cùng Thượng Hiên liền tổ đội tới.
Mà Diệp Hoa thấy Dạ Minh, liền giận đến nghiến răng, cái nồi này thế mà để bản tôn cõng.
- Thông gia.
Dạ Minh phất phất tay, tràn đầy nụ cười, dáng vẻ không tệ.
Diệp Hoa hừ lạnh một tiếng, uống một ngụm trà.
Dạ Minh sững sờ, hôm nay thông gia ăn thuốc nổ hay sao?
Thượng Hiên nhẹ nói ra:
- Y chính là cái bộ dáng này, thuộc về cái chủng loại nín nhịn kia.
- Há, như thế à, hiểu rồi.
Dạ Minh cùng Thượng Hiên ngồi ở xung quanh bàn đá, mà Dạ Minh lấy ra kiếm cách cùng kiếm hành, lúc này đã lắp ráp lại cùng một chỗ, không có bất kỳ kẽ hở, cũng chứng minh chúng đúng là cùng một bộ.
Chẳng qua là bây giờ còn chưa bày biện ra hình dáng ban đầu của Thần Kiếm, còn kém một cái lưỡi kiếm, vận khí kém một chút, đoán chừng sẽ còn kém một cái vỏ kiếm.
Nhưng mà bình thường Thần Kiếm, đều không có vỏ kiếm.
- Thông gia, thấy thế nào?
Dạ Minh nhẹ giọng hỏi.
Diệp Hoa nhìn Thần Kiếm trên bàn đá, từ tốn nói:
- Thanh Thần Kiếm này đã bị người để mắt tới, bất quá cũng có thể chứng minh, thanh kiếm này có chỗ lợi hại của mình.
- Đêm qua người tên Hậu Khanh kia là một người chết. . . thực lực lại rất cao, cũng không biết hiệu lực người nào.
Thượng Hiên âm u nói ra.
- Người chết cũng được, người sống cũng tốt, đều là cá mặn mà thôi.
Diệp Hoa lạnh giọng nói ra, ánh mắt mang theo vẻ khinh miệt.
Dạ Minh liếc mắt nhìn Thượng Hiên, phảng phất đang nói, vị thông gia này công phu miệng lưỡi thật cao minh.
- Thông gia, đêm qua nghe Côn Côn nhà ta nói, ngươi bảo nó đến Thiên Cung?
Dạ Minh nhẹ giọng dò hỏi.
- Đúng là như thế, con của ngươi cùng bản tôn đều gặp một người, người kia cực kỳ nguy hiểm, mà Thiên Cung bản tôn không đi được, Dạ Côn có thể đi, liền đến điều tra một chút.
Kỳ thật Dạ Minh không muốn để cho Dạ Côn đi Thiên Cung, nhưng có một số việc, tránh không được, cho nên Dạ Minh cũng không có ngăn lại, tính là một loại ngầm thừa nhận đi.
Dạ Minh khẽ thở dài một tiếng, nhìn sắc trời cười nói:
- Sắc trời còn sớm, hay là đi ra ngoài dạo một chút?
- Không đi.
Diệp Hoa quả quyết cự tuyệt, đêm qua Thanh Nhã các nàng đã có chút hoài nghi, nếu còn đi. . .
- Thông gia là sợ bà thông gia nói cái gì sao?
Thượng Hiên tò mò hỏi.
- Bản tôn sao phải sợ?
Diệp Hoa cười lạnh một tiếng, chỉ có hai kẻ sợ vợ các ngươi, bản tôn chưa từng sợ qua.
- Vậy đi thôi, đại nam nhân, sợ cái gì.
Thượng Hiên cho một cái ánh mắt cổ vũ, phảng phất đang nói ngươi không đi chính là sợ thê tử.
Diệp Hoa mạnh mẽ đứng dậy, dùng ánh mắt liếc nhìn hai tên thông gia ở trước mặt, phảng phất đứng ở điểm cao đạo đức, chuẩn bị tiến hành một phen khiển trách sâu sắc.
- Chờ bản tôn đổi một bộ quần áo!
Nói xong vung tay áo lên, đi vào trong phòng.
Dạ Minh cùng Thượng Hiên liếc nhau một cái, khóe miệng hơi hơi run rẩy, thông gia thật là. . . thơm a.
Theo ba nam nhân lại tổ đội ra ngoài tiêu sái, Dạ Côn bên này cũng dự định xuất phát, khoảng thời gian này cũng chơi chán, đệ đệ cũng đã đi...
Nhìn nữ nhi lung lay trong ghế, khóe miệng Dạ Côn lộ ra nụ cười, ba tiểu gia hỏa ngủ thật ngon.
Ba đại gia hỏa ở trên giường cũng ngủ rất say.
Nếu còn không đi, cảm giác cái eo không sớm thì muộn cũng sẽ gãy mất, làm nam nhân thật khó.
Dạ Côn không thích cảm giác chia ly, đêm qua đã dùng phương thức đặc biệt để tạm biệt, lần này đi Thiên Cung xử lý sự tình, sợ rằng sẽ cần một đoạn thời gian rất dài, bất quá sau khi xử lý tốt, hẳn sẽ không sai biệt lắm.
Đưa tay đắp chăn cho Dạ Nhất, Dạ Côn đứng dậy, nhìn về phía thê tử ở trên giường, nguyên bản còn muốn đi xoa bóp khuôn mặt của các nàng, thôi được rồi, chờ sau này trở về lại bóp.
Nhẹ nhàng ra khỏi trong phòng, lại nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.
Mà sau khi cửa đóng lại, ba cô nàng trên giường mở mắt, không nói gì, trong ánh mắt lộ ra không nỡ cùng lo lắng.
- Dạ Côn, đi đâu thế.
Liệt Cốt bỗng nhiên đi tới, tò mò hỏi.
Dạ Côn cười nói:
- Liệt Cốt thúc, ta phải đi ra ngoài làm việc.
- Há, đi Thiên Cung sao?
- Ừm.
Liệt Cốt nhẹ gật đầu, nghiêm túc nói:
- Cẩn thận một chút, đánh không lại liền về gọi người, Liệt Cốt thúc xung phong cho ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận