Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 423: Tâm Tư Thánh Nhân

- Lão tam, ta cảm thấy không ổn, hai người các ngươi muốn chiến thắng năm người, chuyện này căn bản không thể nào.
Dạ Trùng trầm giọng nói ra, cảm thấy loại phương pháp này không tốt, nguy hiểm quá cao.
- Vậy liền cộng thêm ta.
Liệt Cốt đột nhiên đi ra, xoa xoa hai tay, kỳ thật vừa rồi đã muốn thử uy lực của Thần Kiếm, trong lòng cũng có thước đo chính xác, dù sao uy lực của Thần Kiếm, cũng chỉ có lão tôn thượng từng thử qua.
Lúc này Tuyệt Thiên cũng đi ra, từ tốn nói:
- Lại tính thêm ta.
Tuyệt Thiên cũng nghĩ như Liệt Cốt, muốn thử uy lực của Thần Kiếm, chuẩn bị sẵn sàng để tương lai tiến công, nhìn xem có cách nào phá giải Thần Kiếm hay không.
Đông Tứ và Đát Từ tự nhiên cũng là một cổ lực lượng cường đại, mặc dù bọn họ không có Thần Kiếm, nhưng lại có kiếm của mình, mặc dù còn không có mạnh như Thần Kiếm, nhưng cũng không kém bao nhiêu, chỉ cần thực lực đột phá lần nữa, như vậy kiếm liền có thể đạt đến tam đoạn trong truyền thuyết, có thể so với Thần Kiếm.
Dạ Tần nghe bọn họ nói, cũng muốn đứng ra nói một câu, tính Dạ Tần ta một người!
Thế nhưng Dạ Tần biết thực lực của mình, căn bản vô phương đứng ra.
Lúc này Dạ Tần khát vọng lực lượng hơn bao giờ hết.
Thế nhưng Đông Tứ và Đát Từ không thể không chút kiêng kỵ chiến đấu, tình huống nhất định phải giống vừa rồi, không được tính là chiến tranh.
Dù sao vận dụng kiếm của mình liền sẽ tỏa ra đạo lực, đến lúc đó bị sét đánh, vậy thì phiền toái.
Dạ Côn cũng hiểu rõ vấn đề đạo lực, cho nên nói:
- Cha, chúng ta nên rời xa chiến trường, cho dù động đạo lực, cũng sẽ không bị Thiên Lôi đánh chết.
Nếu như chiến đấu trước thành, đó là thuộc về trạng thái chiến tranh, cho nên phải kéo xa một chút, thế nhưng Ngũ Nhạc sẽ thuận theo sao?
Trước đó Ma tộc vây công Thái Kinh, đều không có Thiên Lôi buông xuống.
Vậy cũng chỉ có thể nói, Ma tộc cùng Thần tộc, đều là con ruột của lão thiên, lão thiên làm sao lại bổ con ruột đây.
Nhưng lúc đó Quan Thanh cũng sử dụng đạo lực, trong đầu Dạ Côn đang nghĩ, Thiên Lôi có phải còn có lỗ thủng gì đó hay không.
Không nghĩ ra được.
Quan Thanh rất tán thành đề nghị của Dạ Côn:
- Đúng là như thế, nếu như kéo ra ngoài chiến đấu, hẳn sẽ không tính là chiến tranh, có thể vận dụng đạo lực.
- Thử trước một chút đi.
Dạ Côn đề nghị.
Kỳ thật Dạ Côn muốn kéo dài khoảng cách đánh một trận, bằng thực lực của mình, hẳn có thể nhanh chóng giải quyết một tên, sau đó trợ giúp những người khác, chỉ cần đối phương không có Thần Kiếm, như vậy mối nguy này liền sẽ được hóa giải.
Mà ở ngoài thành.
Thổ dân cùng thi lỗi lục tục ngo ngoe đi vào trong phi thuyền, Bạch Hiểu tự thân giám sát.
- Bạch Hiểu, ta cảm thấy nên để một người có Thần Kiếm đi cùng thì tốt hơn.
Hắc bào đứng ở một bên nói ra.
Kỳ thật Bạch Hiểu cũng đang suy nghĩ vấn đề này, nhưng bây giờ chỉ có ba thanh Thần Kiếm, nếu như rút đi một thanh bảo đảm tiến công thuận lợi, như vậy bên này liền gặp nguy, dù sao hiện tại phụ tử Dạ gia đã có hai thanh, còn chưa biết Đông Môn Mộng có hay không.
Nếu như thổ dân bên này không có Thần Kiếm che chở, một khi Thần Kiếm xuất hiện, kết quả nhất định sẽ là toàn diệt.
Nếu nói Thánh Nhân không có Thần Kiếm, đánh chết Bạch Hiểu cũng không tin.
- Bạch Hiểu?
Áo bào đen trầm giọng hô.
Bạch Hiểu lấy lại tinh thần:
- Làm sao vậy?
- Có muốn an bài người nắm giữ Thần Kiếm đi cùng không? Sắp xuất phát rồi.
Áo bào đen nghiêm túc nói ra, lúc này ngươi đừng ngẩn người ra như thế.
Bạch Hiểu vốn tưởng rằng Cửu Phá sẽ lưu lại, có năm thanh Thần Kiếm ở đây, tình huống có thể chắc chắn.
Nhưng bây giờ chỉ có ba thanh, tình huống không được lạc quan cho lắm.
Dạ Minh cùng Dạ Côn thật đúng là hai kẻ khó giải quyết.
Kỳ thật vừa rồi là một cơ hội rất tốt, thế nhưng Bạch Hiểu không dám làm như vậy, dù sao xung quanh đều là người một nhà, nếu như đánh, Thần Kiếm ảnh hưởng trên phạm vi rộng, nhân mã của mình nhất định sẽ gặp phải tổn thương.
- Trước đừng trực tiếp đến Thái Kinh, dọc theo con đường này giết qua, chờ ta giải quyết xong chuyện ở đây, liền sẽ tới hội hợp.
Bạch Hiểu chỉ có thể thả chậm bước chân chinh chiến, quyết định diệt trừ phụ tử Dạ gia trước, bằng không thì ba thanh Thần Kiếm đều sẽ phải thủ ở chỗ này.
Bạch Hiểu cũng không dám hai đánh hai, dù sao uy danh của Dạ Minh không thể xem thường, Bạch Hiểu không thể không cảnh giác.
- Được!
Áo bào đen nói xong cũng bước vào trong phi thuyền.
Phi thuyền khổng lồ trực tiếp chui vào trong tầng mây, hướng về phía thành trấn gần nhất, lộ trình tiến tới Thái Kinh.
Nhưng mà chuyện hiện tại Bạch Hiểu muốn làm, chính là giải quyết triệt để vấn đề ở đây.
Về phần Dạ gia quân, nên giết vẫn phải giết, nguyên bản còn muốn giữ lại buồn nôn Thánh Nhân, nhưng hiện tại đổi ý, không thể để cho bọn chúng ngăn cản bước chân của mình được.
Quan trọng là hai người kia đã đi mất, chuyện này khiến lòng tin của Bạch Hiểu có chút lung lay.
Ở bên trong Hạ Đô, binh sĩ báo cáo tình huống phi thuyền rời đi.
Dạ Trùng nghe xong vẻ mặt liền ngưng trọng.
- Hiện tại không thể đợi được nữa, đại quân Ngũ Nhạc đã xuất phát.
Dạ Côn âm u nói ra, lại chờ tiếp, bọn họ sẽ đánh tới Thái Kinh.
- Côn Côn, vậy chúng ta đi thử xem.
Dạ Minh lên tiếng cười, rất có khí thế một đi không trở lại, chẳng qua là bên hông lập tức bị thê tử nhéo, nếu như ngươi chết rồi, Đông Môn Mộng ta tìm ai khi dễ.
Bùi Thiên cũng không có ngăn cản, bởi vì đây là hy vọng cuối cùng, Thái Kinh có thể thắng hay không, liền phải xem phụ tử Dạ gia.
Ở bên trong phi thuyền.
Áo bào đen cùng thủ lĩnh bộ lạc Cổ Nhĩ Trát Cáp ngồi cùng một chỗ, trước mặt hai người chính là địa đồ Thái Kinh.
Mà hai người vẽ tuyến đường từ Hạ Đô đến Thái Kinh, thành trấn trên đường đều là mục tiêu.
Thần trấn gần nhất tên là Phong thành, xem như tương đối lớn, chuyện này khiến Cổ Nhĩ Trát Cáp rất vui vẻ.
- Tốt! Trận chiến vừa rồi còn chưa đánh đủ, dùng Phong thành này tới luyện tay một chút.
Cổ Nhĩ Trát Cáp đứng lên, run run quần áo trên người, lập tức tỏa ra một cỗ mùi vị kỳ quái.
Dù sao đám người bộ lạc là không có thói quen tắm rửa, cả đời bọn họ chỉ tắm có hai lần, lần đầu tiên là lúc mới sinh, lần thứ hai chính là lúc chết.
Nếu như lúc sinh thời bọn họ có tắm rửa qua, vậy khẳng định là bị mắc mưa.
Áo bào đen lập tức nhíu chặt lông mày, đám người bộ lạc này thật là...
Ngồi chung với bọn chúng, đều muốn ói.
Mấy chiếc phi thuyền nhanh chóng di chuyển trên tầng mây, mang theo sát ý vô biên.
Mà cách phi thuyền vài dặm, có một chiếc xe ngựa đỗ ở trên hư không.
Ngựa, là Lôi Minh Mã trong truyền thuyết.
Thấy Lôi Minh Mã, liền sẽ liên tưởng đến Thánh Nhân.
Dù sao Lôi Minh Mã là biểu tượng của Thánh Nhân, trước đó Dạ Côn để Lôi Minh Mã ở Hạ Đô, Dạ Trùng liền phái người đưa Lôi Minh Mã về Thái Kinh.
Mà Thánh Nhân nhìn thấy Lôi Minh Mã mình thích trở về, cũng nhẹ nhàng thở ra.
- Thánh Nhân, bọn họ sắp tới.
Ngồi ở bên ngoài xe ngựa chính là Thương Minh, hôm nay tới làm mã phu.
Trưởng Tôn Ngự ngồi ở trong xe ngựa, thấp giọng nói ra:
- Còn trễ hơn bản hoàng tính một chút.
Thương Minh thật sự không nghĩ ra, vì sao Thánh Nhân lại biết hành động của Ngũ Nhạc.
Trưởng Tôn Ngự tự nhiên có thể nghĩ đến, từ khi Bạch Hiểu chấm dứt hợp tác, Trưởng Tôn Ngự liền biết Bạch Hiểu muốn làm gì.
Lúc trước Dạ Trùng muốn vật tư, Trưởng Tôn Ngự cũng biết, chỉ là cố ý ép xuống.
Mục đích đúng là muốn Bạch Hiểu giúp y giết Dạ gia quân, dù sao danh vọng Dạ gia quân tại Thái Kinh quá cao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận