Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 539: Đại Quân Lạc Đường

- Còn có Dạ Tư Niên, gần đây cũng hoạt động khá nhiều.
Dạ Tần bổ sung một câu.
- Dạ Tư Niên? Nhi tử Dạ Chiếu?
Dạ Côn nghi ngờ hỏi một tiếng.
Dạ Tần nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, tên Dạ Tư Niên này lung lạc không ít quan viên, tựa hồ muốn tạo thành một phái.
Dạ Côn nghe xong cười khẽ một tiếng, người trẻ tuổi a, hiện tại gia gia tạm thời không nói, đó là bởi vì bề bộn chuyện khác, kết bè kết cánh...
Lá gan rất lớn.
- Bất quá Dạ Tư Niên làm mọi chuyện, đều là mẹ của y dạy, trên cơ bản mẫu thân y nói cái gì, Dạ Tư Niên liền làm cái đó.
Dạ Côn cười cười:
- Đúng là một đứa con ngoan.
- Ừm.
- Vậy Thánh Hậu đâu?
Dạ Côn hỏi lần nữa, Thánh Hậu là người của Tố gia, mục đích tiến vào Thái Kinh không rõ ràng lắm.
Dạ Tần dừng một chút:
- Thánh Hậu cũng không có ở trong tẩm cung trước kia, nghỉ ngơi ở trong tẩm cung của gia gia.
Xem ra gia gia muốn quan sát Thánh Hậu, đương nhiên, cũng có lẽ là mùa xuân xế chiều.
Dù sao mỹ mạo của Thánh Hậu vẫn còn đó.
- Quan Thanh đâu?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Quan Thanh bị phái đến Ngũ Nhạc.
Dạ Côn có chút thất vọng, hắn còn muốn tìm Quan Thanh tâm sự đây.
- Hồn Thí Thiên đâu?
- Hồn Thí Thiên còn ở Thái Kinh.
- Thiên La Viện đã đóng cửa chưa?
Dạ Côn cảm giác đây chính là một vấn đề khó giải quyết.
Dạ Tần lắc đầu:
- Thiên La Viện tương đối phức tạp, cha đã nhiều lần gọi đi thương nghị, nhưng cuối cùng vẫn không nghĩ ra biện pháp giải quyết.
- Thiên La Viện dù sao cũng là tiền triều để lại, vẫn nên chú ý, gần đây có đại sự gì không?
Dạ Côn tò mò hỏi, xem ra Côn ca vừa về tới Thái Kinh liền ngại quá an bình.
Dạ Tần lắc đầu:
- Nửa năm nay rất an tĩnh, nhưng ta luôn cảm thấy, đây là khoảng thời gian yên lặng trước khi giông bão ấp tới.
- Làm sao? Lo lắng chỗ nào?
- Không biết.
Dạ Tần khẽ thở dài, chẳng qua là có cảm giác như vậy.
Hai người rất nhanh cưỡi lên ngựa, sau đó một đường chạy thẳng phía ngoài thành, tân quân được huấn luyện ở ngoài thành, đông tây nam bắc đều có, mỗi nhánh đều có trăm vạn người.
Làm thống soái, mỗi ngày đều phải dò xét, sau đó nghe bọn thuộc hạ hồi báo.
Đi vào trong quân doanh thành nam, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng hô "Giết" rung trời.
- Nha, đệ đệ, một năm không gặp, hiện tại mang binh đều như thế.
Dạ Côn duỗi ra ngón tay cái khoa trương, nhìn bầu không khí quân doanh như thế này liền biết trình độ của đệ đệ.
Dạ Tần cười nói:
- Đại ca, trên chiến trường có thể học tập rất nhiều.
- Đúng vậy, sau này đại ca cũng muốn trải nghiệm một thoáng.
Dạ Côn cười nói.
Nhưng mà Dạ Tần nghe xong nghiêm túc nói ra:
- Đại ca, chiến trường cũng không phải dùng tới trải nghiệm.
Dạ Côn hơi sững sờ, giọng điệu này của đệ đệ tựa hồ có chút... bất quá Dạ Côn vẫn cười nói:
- Đúng đúng đúng, đệ đệ nói rất đúng.
- Đi thôi đại ca, ta dẫn ngươi thăm quân doanh một chút.
Dạ Tần nhẹ nói ra.
Dạ Côn thở dài một hơi, bỗng nhiên cảm giác đệ đệ có điểm là lạ, mặc dù không khác với trước kia... nhưng...
Mà ở bên ngoài mười dặm, có một chi quân đội vạn người đang đi bộ hành tẩu.
- Vương tử...
Không sai, chính là vương tử và đội ngũ lạc đường của y, vì giấu diếm tung tích, mỗi lần đều chui vào thôn trang, hoặc là trong tiểu trấn, hỏi bọn họ xem đường nào tới huyện Thái Tây?
Huyện Thái Tây chẳng qua là một cái huyện nhỏ bé trong muôn ngàn huyện thành ở Thái Kinh, có quỷ mới biết nó ở nơi nào.
Nhưng nhìn thấy đám bọn họ hung thần ác sát như thế, cho nên liền tùy tiện nói chút, thế mà lại tin.
Kết quả là vương tử đội cứ xoay quanh Thái Kinh, một lần xoay chính là một năm...
Nhìn vương tử hiện tại một chút, đều đã đồi phế, râu ria xồm xoàm, lúc trước còn cưỡi chiến mã.
Hiện tại chiến mã không thấy đâu, hoặc là chạy gãy chân, hoặc là bị ăn, cuối cùng ngay cả vật cưỡi của vương tử cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Quá nghiệp chướng.
- Dạ gia đầu trọc đáng chết!!! Đốt địa đồ của ta đi! Nhất định là cố ý!
Vương tử tàn nhẫn ngoan độc vỗ tay đen đét, hận không thể chặt đầu trọc thành tám khối, chém chết cả nhà của hắn.
- Vương tử...
Nhìn vương tử càng ngày càng bại lộ, làm thân vệ cũng không dễ chịu, trước kia vương tử phong độ biết bao, lần này tới Thái Kinh chính là muốn làm đại sự.
Thế nhưng một năm qua đi, không tìm được đường về nhà, ngay cả mục tiêu cũng không tìm tới, Thái Kinh lớn như vậy, phải đi đến năm nào tháng nào.
- Ngươi không cần nói nhiều, ta đã quyết định! Không che giấu tung tích, đụng phải thành trấn tiếp theo chúng ta liền giết vào, cướp sạch đồ ăn! Lão tử không muốn tiếp tục ăn thịt Hổ Điêu nữa!!!
- Vâng!
Đại quân đi nửa khắc, đột nhiên có người tới báo:
- Vương tử! Đằng trước phát hiện tường thành!
Nghe thấy câu này, vương tử đột nhiên nở nụ cười quỷ dị dữ tợn:
- Được! Các huynh đệ! Rượu ngon thịt ngon đang chờ chúng ta! Giết!
- Giết giết giết!!!
Mọi người phảng phất thấy được vô số vò rượu, ngay cả tiếng hô cũng to hơn mấy phần.
Mà lúc này trong quân doanh, Dạ Côn tựa hồ nghe thấy tiếng gì đó:
- Đệ đệ, hình như vừa rồi ta nghe thấy có người kêu giết.
Dạ Tần cũng nghe thấy, chẳng qua là rất nghi hoặc:
- Hiện tại Thái Kinh binh lực cường thế, làm sao có người dám giết tới?
- Báo!
Một tên tân binh mang theo vẻ kinh hoảng chạy tới.
- Nói!
- Bẩm thống soái, đại quân vạn người đang lao đến công kích quân ta!
Dạ Côn cùng Dạ Tần nghe xong ngây ngốc.
Một vạn đại quân lao đến một trăm vạn đại quân công kích? Ngươi xác định một vạn quân kia mang theo đầu óc sao?
Thế nhưng theo tiếng giết càng ngày càng vang dội, Dạ Tần cũng phát hiện.
Quân địch đánh tới rồi!
- Cung tiễn thủ đề phòng!!!
Dạ Tần lập tức phát quân lệnh, sau đó đi đến tháp canh.
Dạ Côn cũng đi theo, chỉ thấy xa xa, một đống lớn điểm đen đang lao đến bên này.
- Đám người này rốt cuộc là thế nào? Tâm lý méo mó sao?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi, người bình thường sao có thể làm ra chuyện như vậy?
Dạ Tần trầm giọng nói ra:
- Mặc kệ là ai, đây đều là kẻ địch!
Sau khi nói xong liền trầm giọng quát:
- Nghênh địch!
Lúc này vô số người chỉnh tề chạy ra doanh địa, bày trận ở trước quân doanh, cung tiễn thủ ở trong quân doanh đã chuẩn bị xong, chỉ cần Dạ Tần ra lệnh một tiếng, liền sẽ đồng thời phóng tên.
Vương tử đội nhìn thấy tường thành, thế nhưng lại không nhìn thấy chấm đen nhỏ ở trước mặt.
Theo bọn họ càng ngày càng tiếp cận, tựa hồ nhận ra được điều gì đó.
Vương tử cảnh giác quát:
- Ngừng!
Đại quân lập tức dừng bước, sau đó nhìn đại quân trước mắt, trong lòng rất nghi hoặc.
Từ khi nào tiểu trấn lại có binh lực phòng thủ như thế?
Một hồi gió nhẹ thổi qua, tựa hồ thổi tan trong không khí xấu hổ.
Dạ Tần đứng ở trên tháp canh duỗi tay, ba mươi vạn cung tiễn thủ đứng ở phía sau kéo cung hướng lên trời.
Dạ Côn dừng một chút hỏi:
- Đệ đệ, không hỏi rõ ràng liền...???
- Xem cách ăn mặc của bọn họ hẳn không phải là người Thái Kinh, hơn nữa trên người còn có khôi giáp, mục đích đã rất rõ ràng.
- Có cần đại ca xuống hỏi giúp ngươi không?
Dạ Côn cảm thấy những người này rất quen thuộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận