Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 443: Yến Tiệc (3)

Nguyên bản tất cả mọi người vừa buông lỏng tâm tình, đột nhiên nhìn thấy có người đứng dậy, còn nói ra lời như thế.
Trái tim bọn họ liền đập mạnh một cái!
Căn bản không có chuyện kia!
Nam nhân này chính là đại nhi tử của Tông Hoằng Nguyên, Tông Hòa Đồng!
Dạ Tư Không nhìn Tông Hòa Đồng bước ra cáo trạng, có lẽ biết chút gì đó.
Cuối cùng Thánh Nhân vẫn là Thánh Nhân, có mấy lời Thánh Nhân không tiện mở miệng, nhưng mà có thể dùng người khác tới làm mồi dẫn.
Tông Hòa Đồng chính là một cái kíp nổ.
Có lẽ Tông Hòa Đồng hành động như vậy, là được Thánh Nhân ngầm cho phép.
Trưởng Tôn Ngự nhìn Tông Hòa Đồng trước mắt, nhàn nhạt hỏi:
- Bản hoàng có thể hiểu được tâm tình của ngươi, đại tướng quân Tông Hoằng Nguyên dốc hết tâm huyết vì Thái Kinh, lần này tử trận sa trường, bản hoàng cũng vô cùng đau lòng.
Tông Hòa Đồng nghe xong trầm giọng nói ra:
- Thánh Nhân, nếu như phụ thân ta thật chết trận sa trường, như vậy thân là nhi tử, ta sẽ cảm thấy kiêu ngạo vì phụ thân, thế nhưng phụ thân ta không phải giết địch chết trận, mà là chết ở phía dưới âm mưu.
- Tông Hòa Đồng, ngươi biết ngươi đang nói gì không?
Ngữ khí Trưởng Tôn Ngự dần dần trở nên lạnh lùng.
Phi tần trên thuyền nhỏ tựa hồ nhìn thấy tình huống không ổn, liền mau chóng rời đi.
Tấu nhạc lúc này cũng đình chỉ, nhiệt độ hiện trường trong nháy mắt giảm xuống, bắt đầu...
Tông Hòa Đồng lần nữa hung hăng dập đầu:
- Thánh Nhân, cái chết của phụ thân ta hoàn toàn là bởi vì Dạ Trùng bỏ thành! Bằng không thì làm sao lại trúng mai phục của Ngũ Nhạc, ba trăm vạn tướng sĩ Thái Kinh ta toàn bộ hi sinh!
Quả nhiên đầu mâu chỉ hướng Dạ Trùng, Dạ Trùng bỏ thành là chuyện không có gì phải bàn cải, nhưng mà Tông Hòa Đồng làm như vậy, chẳng khác gì chọn đứng ở bên cạnh Thánh Nhân, đối địch với Dạ gia.
- Năm đó Dạ Trùng ở trên triều đình thề, thành còn người còn, những người khi đó đều có mặt ở đây! Thế nhưng Dạ Trùng lại từ bỏ cứ điểm, lui giữ Hạ Đô, hành động này chính là phản quốc!
Mọi người nghe xong hít sâu một hơi, tội danh phản quốc sẽ bị tru di cửu tộc, cho dù là nữ nhi của Thánh Nhân cũng sẽ không tránh khỏi.
Dù sao đến Dạ gia, vậy liền là người của Dạ gia.
Lúc này Dạ Trùng đứng dậy, trầm giọng nói ra:
- Thánh Nhân, thần muốn nói ra suy nghĩ của mình.
Trưởng Tôn Ngự nhẹ gật đầu.
- Chư vị đều biết, lần này đại quân Ngũ Nhạc xâm phạm hoàn toàn hơn xa năm đó, Thần Kiếm xuất hiện đến năm thanh. Chớ nói chi là ngàn vạn tướng sĩ, hàng ngàn hàng vạn Khô Nhân không sợ chết! Cứ điểm đúng là cao, nhưng ở dưới thi đài được dựng từ thi thể Khô Nhân thì nó không tính là gì cả, sau khi cứ điểm thủ qua hai lần tiến công của Khô Nhân, vật tư đã hao hết toàn bộ.
- Tình huống lúc đó khẩn cấp, cứ điểm căn bản không phòng thủ được đại quân Ngũ Nhạc tiến công, nếu như tiếp tục thủ thành, như vậy tướng sĩ đều sẽ chết vô ích. Cho nên thần chọn lui giữ Hạ Đô, chờ đợi viện quân đến, sau đó lần nữa phát động tiến công.
Tông Hòa Đồng nghe xong giận đỏ mặt, chỉ Dạ Trùng quát:
- Ngươi là sợ Dạ gia quân chết hết, Dạ gia sẽ xuống dốc! Dạ Trùng! Ngươi là muốn bảo đảm Dạ gia quân! Nhìn kết quả lần chiến tranh này đi, Dạ gia quân nhà ngươi chết bao nhiêu người? Chỉ sợ sẽ không vượt qua ba chữ số đi!
Đúng thật là như thế, lần này Dạ gia quân căn bản không có chết bao nhiêu người.
Dạ gia quân tử trận cũng chỉ có lúc phòng thủ hai đợt tấn công của Khô Nhân, quả thật không hơn ba chữ số.
Dạ gia khổng lồ có hơn ba triệu người!
- Nếu như không phải ngươi bỏ thành, ba trăm vạn tướng sĩ làm sao lại uổng mạng? Dạ Trùng! Trách nhiệm này, ngươi nhất định phải gánh!
Tông Hòa Đồng biểu thị rõ ràng, nếu hôm nay không xử phạt Dạ Trùng, như vậy mình liền tự vẫn tại chỗ.
Tông Hòa Đồng cũng không có giả vờ giả vịt, cũng không có cấu kết với Thánh Nhân, chỉ là muốn mượn cơ hội này, lấy lại công đạo cho phụ thân.
Mà Thánh Nhân biết Tông Hòa Đồng nhất định sẽ lợi dụng hôm nay, cho nên cũng đợi Tông Hòa Đồng đánh tiên phong, chậm rãi nói mọi chuyện ra.
Hết thảy đều nằm trong sự khống chế của bản hoàng.
Lúc này Dạ Tư Không đứng dậy, chắp tay nói ra:
- Thánh Nhân, lão thần có thể nói hai câu không?
- Mời Tư Không nói.
Trưởng Tôn Ngự thấp giọng nói ra.
Dạ Tư Không mặt hướng quần thần, từ tốn nói:
- Chuyện bỏ thành này, từ bản chất mà nói, Dạ Trùng con ta xúc phạm luật pháp Thái Kinh, nhưng con ta chỉ muốn bảo hộ càng nhiều người hơn, sớm biết không có hy vọng mà vẫn tiếp tục, vậy sẽ chỉ tăng thêm trăm vạn oan hồn, mà chuyện Tông Hòa Đồng nói vẫn sẽ phát sinh như cũ.
- Mặc kệ con ta có bỏ thành hay không, Ngũ Nhạc đều có thể đạt thành ước nguyện.
Mọi người nghe Dạ Tư Không nói xong, đều cảm thấy có chút đạo lý.
Công phá cứ điểm, bố trí âm mưu, kết cục đều giống như vậy.
- Ý của Tư Không là nói Thánh Nhân không có giao vật tư đúng hạn, cho nên mới dẫn đến bi kịch này sao?
Tông Hòa Đồng trầm giọng chất vấn, xem ra... đúng là đang kiếm chuyện.
Dạ Tư Không hướng phía Thánh Nhân cung kính nói ra:
- Lão thần chưa từng nói như vậy.
Trưởng Tôn Ngự hít một hơi thật sâu, lập tức trầm giọng nói ra:
- Chư vị ái khanh, các ngươi thấy chuyện này như thế nào?
Hiện tại chư vị ái khanh cũng không dám nói gì, lúc này tùy tiện đắc tội, không biết hôm nay sẽ có thể rời khỏi nơi này hay không.
Lúc này Du Hạo Nam chắp tay đứng ra:
- Thánh Nhân.
- Nói!
- Tuy nói cách làm của Dạ tướng quân có sai lầm khiếm khuyết, thế nhưng Thánh Nhân... Dạ gia cũng đã lấy công chuộc tội, giết sạch đại quân Ngũ Nhạc, giúp Thái Kinh trăm năm thái bình
Lời nói của Du Hạo Nam tựa hồ xác định lập trường!
Mọi người không nghĩ tới Du Hạo Nam thế mà đứng ở bên phía Dạ gia.
Dạ Tư Không cũng có chút kinh ngạc.
Du Hạo Nam chẳng qua là hy vọng bọn họ không nháo lên, hoặc là Thánh Nhân thắng, nhưng Thánh Nhân có thể thắng sao? Chủ nhân đều không chắc chắn.
Cho nên chỉ có thể lắng lại biến cố lần này.
Nhưng mà Du Hạo Nam vừa mới dứt lời, Thương Minh liền đứng lên chắp tay nói ra:
- Thánh Nhân, Thái Kinh ta đều là thưởng phạt phân minh, Dạ gia quả thật đã lấy công chuộc tội, thế nhưng Dạ Trùng tướng quân bỏ thành, đó là sự thật không thể chối cãi, nên dựa theo luật pháp Thái Kinh tới xử lý!
Dạ Tư Không hướng phía Thương Minh trầm giọng nói ra:
- Chưởng viện, ngươi muốn Thánh Nhân giết chết công thần, muốn khiến người trong thiên hạ thất vọng đau khổ sao?
- Vậy phải là công thần mới được! Dạ Trùng là công thần sao? Y chẳng qua là một tên tướng quân bỏ thành!
Thương Minh chỉ Dạ Trùng quát, mảy may không cho bất kỳ cơ hội nào.
Thương Minh vừa dứt lời, hơn mười vị phó tướng ngồi ở phía sau đột nhiên đứng dậy.
Một tên phó tướng tính cách cương liệt trực tiếp quát:
- Lúc chúng ta ở tiền tuyến ngăn địch, ngươi đang làm gì? Ngươi biết tâm tình của chúng ta lúc đó không? Ngươi biết tâm tình phải ngồi chờ chết vì vật tư đã hết sao?!
- Dạ tướng quân bốc lên nguy hiểm bị xử phạt giữ lại cái mạng này cho chúng ta! Ngươi còn nói Dạ tướng quân không phải công thần? Vậy ta muốn hỏi, sau này ai xứng nhận cái danh công thần này?
Dạ Trùng hơi khẽ cau mày, quay đầu quát nhẹ:
- Tất cả ngồi xuống! Trước mặt Thánh Nhân không được vô lễ!
- Dạ tướng quân! Cơn giận này chúng ta đã kìm nén đến quá lâu! Hôm nay là không nhả ra không thoải mái!
- Đúng đó Dạ tướng quân, huynh đệ chúng ta sao có thể nhìn ngươi bị oan uổng!
- Hôm nay ai dám động đến Dạ tướng quân! Vậy phải bước qua thi thể Dạ gia quân trước!
Đám phó tướng vừa nói như thế, mùi thuốc súng trong không khí càng nồng nặc hơn, giống như có thể động thủ bấy cứ lúc nào vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận